Chương trước
Chương sau
Màn đêm mông lung, ánh trăng huyền ảo chiếu rọi phủ kín nhân gian, tại một mảnh đất trống trên đảo Crono, toàn bộ thành viên băng hải tặc Roger đang ngồi quây quần xung quanh một đống lửa. Bởi vì nhân số rất nhiều cho nên xếp thành hai hàng.
Vòng trong bao gồm các thành viên chủ chốt của băng hải tặc, La Thiên và Sett cũng được ngồi ở trong đó. Các thành viên còn lại quây quần bên ngoài, trước mặt mỗi người đều để lấy một phần thực phẩm. Chỉ là so với bình thường thì hôm nay băng hải tặc Roger xuất hiện thêm một người.
- Sarah, ngươi không sợ chúng ta sao?
Roger vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía cô bé trước mặt đặt câu hỏi nói. Mọi người xung quanh cũng hướng ánh mắt về.
- Mọi người có gì đáng sợ sao? Ta thấy mọi người đều rất tốt đây, đúng không La Thiên?
Sarah mỉm cười nhìn lấy Roger nói. Nàng lúc này tắm rửa qua, gương mặt trắng nõn, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng đã toát lên khí chất rất đẹp, tương lai nhất định là đại mỹ nữ.
- Đúng vậy, mọi người ở đây đều rất hiền.
La Thiên thấy vậy cũng chỉ là cười khổ một tiếng, rất nhanh đồng ý với Sarah.
- Thấy chưa, chính La Thiên cũng đã nói vậy.
Sarah gương mặt cao hứng nói. Một bên nhẹ nhàng thu lại cánh tay vừa huých huých La Thiên. Roger nghe vậy gương mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Sarah nói:
- Nhưng chúng ta là hải tặc, mà hải tặc thường rất là hung ác.
Xung quanh mọi người thấy Roger gương mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc thì cũng là giật mình, đang vui đùa làm sao phải như vậy đâu? Không sợ doạ cô bé sợ hãi sao? Trong nhóm chỉ có Rayleigh cùng Sett lúc này tỏ vẻ bình thường như không biết chuyện gì vẫn ăn uống lấy. La Thiên gương mặt cũng là lo lắng nhìn lấy Sarah.
Quả nhiên nghe vậy sắc mặt Sarah cũng là thoáng cái biến đổi. Mặc dù thông tin này nàng từ chiều đã biết rồi, lúc đó còn khóc một trận, sau đó cố gắng mãi mới trấn tĩnh lại được. Thành trấn bị hải tặc giết hại, nhưng lại bị một băng hải tặc khác cứu, sao mà châm chọc.
- Hung ác hay không có quan trọng sao? Không có lực lượng thì cũng chỉ là thịt cá cho người ta giết mà thôi.
Sarah gương mặt rất là bình tĩnh nói, nhưng hai tay của nàng bên dưới nắm chặt lấy, không ngừng run lên, hiển nhiên nội tâm của nàng cũng không thể bình tĩnh được như vậy.
Tĩnh, tất cả mọi người lúc này đều là yên tĩnh, đến cả Rayleigh cùng Sett cũng là như vậy, đều dừng lại động tác ăn uống. Lúc này mọi người nhìn Sarah ánh mắt cũng là thay đổi. Khó có thể tin những lời nói này có thể thốt lên từ một bé gái mười hai tuổi.
Hiện tại chưa phải là thời gian mà Roger mở ra thời đại mới, nơi mà rất nhiều người bỏ xuống trong tay cuốc xẻng, nông cụ cầm lên đao kiếm ra biển truy cầu bảo tàng, truy cầu mộng tưởng… Hiện tại nghề nghiệp hải tặc thuần tuý là hải tặc, bởi một số người tâm lý vặn vẹo hoặc bị áp bức quá nhiều… mới phải đi làm hải tặc mà thôi. Ngay cả tuổi còn nhỏ nhất Shanks cùng Buggy cũng là như vậy, hai người lúc này gương mặt cũng hiện lên vẻ đồng cảm.
Những người ngồi ở đây ai không có những câu chuyện của mình, cùng nhau cùng một chỗ cũng là vì có nhiều điểm chung mà thôi.
- Tí tách…tí tách…
Tiếng củi, liên tục cháy. Roger hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Sarah cũng trở lên hiền hoà hơn nhiều nói:
- Ta nghe La Thiên nói ngươi muốn gia nhập chúng ta? Ngươi biết như vậy đại biểu cho điều gì không? Con đường này một khi bắt đầu thì ngươi sẽ mãi mãi phải đi xuống tiếp.
Cầm lên cốc nước uống một ngụm lớn, Sarah cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn hướng ngọn lửa đang cháy hừng hực nói:
- Ta không hiểu ông nói điều thứ gì mà một khi bắt đầu thì sẽ phải mãi đi tiếp. Nhưng ta biết chắc chắn là ta cần lực lượng. Ta không muốn một lần nữa như vậy, một lần nữa tuyệt vọng, một lần nữa sợ hãi, một lần nữa nhìn đến những người ta yêu quý cứ như vậy rời đi…hức…
Nói đến đây, Sarah cũng không kìm nổi nữa mà gục vào lòng La Thiên khóc lớn, tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiến cho người ta nghe vào không khỏi tràn đầy thương tiếc. La Thiên cũng vỗ vỗ lưng an ủi lấy Sarah, chuyện ngày hôm nay đối với cô bé mà nói hoàn toàn quá sức chịu đựng.
Mọi người trong băng hải tặc cũng nhìn Sarah với ánh mắt tràn đầy thương tiếc. Không ai lên tiếng gì cả, không khí lúc này hoàn toàn lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lửa cháy cùng tiếng gió thổi, thêm với tiếng khóc sao mà khiến người ta tiếc thương.
Một lúc lâu sau, Sarah cũng cảm thấy bất thường, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình liền dừng khóc vội vàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt, rồi nhanh chóng rời khỏi ngực La Thiên.
- Xin lỗi mọi người, ta không kìm lòng được.
Sarah vội vàng nói. Nói rồi còn cúi xuống hướng mọi người xin lỗi, hiển nhiên từ nhỏ đã được giáo dục rất tử tế.
- Không sao, ta hiểu được hoàn cảnh của ngươi. Như vậy đi, hiện tại ngươi còn quá nhỏ tuổi, liền theo Shanks cùng Buggy nơi đó làm thực tập hải tặc. Khi nào thực lực đầy đủ liền lên chính thức, được không?
Roger hiền hoà hướng Sarah từ ái nói.
- Được chứ, cảm ơn ông. Ta sẽ rèn luyện thật tốt, cố gắng không kéo mọi người chân sau.
Sarah nghe vậy cũng là vui mừng hướng về Roger vội vàng nói.
- Ông cái gì, phải gọi thuyền trưởng.
La Thiên ở một bên nhẹ nhàng cho nàng nhắc nhở.
- Đúng vậy thuyền trưởng.
Sarah liền thay đổi cách xưng hô. Nghe vậy Roger liền lớn tiếng cười nói:
- Như vậy mọi người nâng cốc cùng chào đón thành viên nữ đầu tiên của băng hải tặc nào.
- Chúc mừng.
Tất cả thành viên đều hưng phấn cầm chén lên chúc mừng lấy, có thể nói tính mạng của Sarah là do bọn họ cứu được. Tính cách của cô bé khiến cho bọn họ rất là yêu thích, hiện tại càng là gia nhập vào băng hải tặc nên bọn họ rất hoan nghênh.
Vậy là dưới ánh trăng mờ ảo, dưới ánh lửa bập bùng, cùng với sự chào đón của toàn bộ băng hải tặc, Sarah trở thành thành viên nữ đầu tiên của băng hải tặc Roger.
*******************************
Tầm mười một giờ ban đêm, lúc này tất cả mọi người đều đi ngủ rồi. Hôm nay đối với toàn bộ người còn may mắn sống sót trong thị trấn mà nói là một ngày không thể quên được. Hôm nay thành trấn của bọn họ rất nhiều người chết đi, rất nhiều điều mất mát cũng làm cho bọn họ hoàn toàn mệt mỏi, hiện tại đều chìm vào giấc ngủ, hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.
Ở một nơi hẻo lánh trong thành trấn, La Thiên cảm nhận lấy từng cơn gió thoảng qua. Lúc này trên tay hắn cầm một chiếc hộp, chính là chiếc hộp mà ban ngày Boham đưa cho hắn. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, La Thiên thấy bên trong chỉ có một quyển sổ khá cũ cùng một chiếc lược rất đẹp.
Chiếc lược được làm bằng một chất liệu ngọc trong suốt, dưới ánh trăng phản ánh lấp lánh rất xinh đẹp, toàn bộ những chiếc răng lược đều được cắt gọt rất chi tiết. Trên chiếc lược còn khắc một chữ K, tổng thể mà nói chiếc lược này hoàn toàn là tinh phẩm bên trong tinh phẩm. Cầm trên tay quyển sổ La Thiên liền mở ra đọc:
- Ngày…tháng…năm… năm nay thời tiết khô hạn, hoa màu hoàn toàn bị thất thu. Cuộc sống sau này cần phải tiết kiệm hơn.
- Ngày…tháng…năm… hôm nay may mắn được ông chủ thưởng thêm tiền. Tối nay về phải mua cho cả nhà đồ ăn ngon mới được, thời gian vừa rồi cả nhà hoàn toàn là quá khó khăn rồi.
La Thiên đọc một chút, thì ra đây là quyển nhật ký của Boham từ trước lúc hắn trở thành hải tặc. La Thiên tiếp tục đọc xuống:
- Ngày…tháng…năm… hôm nay Laina bị bệnh, số tiền còn lại trong nhà đều đã được dùng vào chữa bệnh mà vẫn chưa đủ, làm sao bây giờ?
- Ngày…tháng…năm… mẹ kiếp, đám quý tốc kia thật là một đám cặn bã, lại bảo ta đem bán Kayxi. Không được, điều này là không thể…
- Ngày…tháng…năm… hôm nay là ngày giỗ của Laina, Kayxi lại khóc lóc đòi mẹ. Ta thật là thằng đàn ông đốn mạt.
- Ngày…tháng…năm… hôm nay có một người hàng xóm của ta trở lại mang theo rất nhiều tiền. Ta có hỏi qua, hắn liền dụ dỗ ta ra biển làm hải tặc. Nhìn đến gia cảnh ngày càng bần cùng, chẳng nhẽ mình cũng muốn đi theo hắn.
- Ngày…tháng…năm không chịu được nữa rồi, hôm nay liền gửi Kayxi ở nhà bà con xa, mảnh đất cũng đã bị bán đi để lấy phí nuôi dưỡng. Ta cũng phải ra biển, ta không muốn cuộc sống này nữa. Kayxi, cha xin lỗi, cha nhất định sẽ trở về.
- Ngày…tháng…năm Kayxi hướng về ta nói sau này trở về hãy mua cho nàng một chiếc lược thật tốt, chiếc lược của bị gãy quá nhiều rồi.
Đọc đến đây, rồi nhìn lại chiếc lược, La Thiên liền biết được ý nghĩa của nó rồi, cầm chiếc lược cẩn thận, La Thiên tiếp tục theo dõi tiếp:
- Ngày…tháng…năm mới vừa rồi may mắn vượt qua cơn bão, hôm nay lại bị chém suýt chết, thật con mẹ nó nguy hiểm. Chẳng nhẽ phải chạy trốn thôi? Không được Boham, ngươi phải cố gắng lên, mục đích còn chưa đạt được đâu.
- Ngày…tháng…năm… haha, sau bao nhiêu ngày phấn đấu, hôm nay tên thuyền trưởng chết tiệt bị chính tay mình xử lý. Cuộc sống sau này tốt đẹp hơn rồi.
- Ngày…tháng…năm… cuối cùng hôm nay chiếc lược đã hoàn thành. Tên thợ kim hoàn còn hướng ta đòi tiền. Mẹ nó, không biết mình là ai, cuối cùng đều bị bắn chết.
- Ngày…tháng…năm… cặp súng hải tặc trong truyền thuyết, nếu có được nó thì mảnh biển cả này mặc sức ta tung hoành rồi. Với sức mạnh này, ta hoàn toàn có thể đường đường chính chính trở lại tiếp Kayxi. Kayxi chờ cha, cha nhất định sẽ trở về sớm thôi.

Đọc một lượt quyển nhật ký, La Thiên thấy được toàn bộ sự tha hoá của Boham. Từ đầu là một người nông dân hiền lành chân chất, đến tha hoá thành cướp biển độc ác. Đúng thật là thời gian và hoàn cảnh sẽ làm cho con người trở lên thay đổi rất nhiều.
- Thôn Bruxi huyện Xentra tỉnh Kamat, vương quốc GoA. Xem ra có cơ hội nhất định sẽ tới nơi này một chuyến.
Cảnh đêm vắng lặng, La Thiên cất chiếc hộp vào trong túi, rồi chầm chậm trở về nơi nghỉ ngơi của băng hải tặc Roger, lặng yên tìm một chỗ ngủ rồi nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.