Phụ thân mẫu thân lâu ngày mới từ rừng sâu núi thẳm ra thăm ta.
Ta chưa từng có một khoảnh khắc nào ý thức rõ ràng như vậy, ta sắp c.h.ế.t rồi.
Xán Xán nằm sấp bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Con bé khóc cầu xin ta đừng đi.
Con bé nói, ta đi rồi chỉ còn lại một mình con bé.
Ta xoa đầu con bé.
"Ta đã hứa với mẫu thân con, phải chăm sóc con thật tốt, nhưng ta luôn nhớ nàng."
"Khúc nhạc này mẫu thân con thích nhất, trước kia khi nàng còn ở đây luôn quấn lấy ta, bắt ta hát cho nàng nghe. Hát không đúng, nàng liền ôm bụng cười ta."
"Đừng khóc, phụ thân chỉ là nên đi tìm mẫu thân con rồi."
"Phụ thân phải đi tạ tội…"
Trong ký ức toàn là những mảnh ghép tốt đẹp.
Nhưng cũng là ta một tay phá hủy sự tốt đẹp này.
Yểu Yểu, ta phải tạ tội.
Lấy mạng đền.
Có được không?
Ta hát theo, dần dần nhắm mắt lại.
Tiếng khóc của Xán Xán bên tai dần dần biến mất.
Nhưng ta không chết.
Ta nghe thấy giọng nói của Yểu Yểu.
Mở mắt ra lần nữa, ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Mọi thứ đều vô cùng mới mẻ.
Ta nhìn thấy bóng dáng của Yểu Yểu.
Ta hét lớn, lao tới nắm lấy tay nàng, nhưng lại bắt hụt.
Yểu Yểu cũng không có phản ứng gì.
Hóa ra, ta đã trở thành một thứ giống như hồn ma.
Mặc dù như vậy, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-uyen/3746866/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.