Âm nhạc của yến hội đã dừng lại, chủ sự tổ chức đứng ra điều giải, yêu cầu mọi người đối chuyện phát sinh hôm nay giữ bí mật, lúc này mới an bài tân khách rời đi, còn riêng cái gã ẻo lả bị Trác Thích Nghiễn tát sưng vù mặt mũi bị vệ sỹ riêng của hắn cưỡng ép lôi vào toilet tiếp tục giáo huấn, ông chủ của bọn họ không thích nhìn hình ảnh bạo lực.
Còn lại một mình Diệp Thiếu Cảnh đứng tại chỗ, mất thể diện mà nâng không nổi đầu, không ngờ lại được Trác Thích Nghiễn cứu lần nữa… mỗi lần đều nhượng hắn nhìn thấy mình bị chật vật như thế, còn vì mình là ra tay bênh vực.
Trác Thích Nghiễn nhẹ nhàng đem áo vest khoác lên người cậu, Diệp Thiệp Cảnh ngẩng đầu, Trác Thích Nghiễn dùng sức đem cậu ôm ở trong ngực, thanh âm khàn khàn tựa như cơn mưa mùa hè mát lạnh: “Anh xin lỗi, anh tới chậm.”
Một loại sóng thần chua xót tràn lên hốc mắt Diệp Thiếu Cảnh, cậu hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
“Kỳ Dực nói cho anh biết em tới đây tìm Từ Chung, anh lo lắng để em tới đây một mình tuyệt đối không an toàn.” Nói xong Trác Thích Nghiễn lại dùng thêm lực ôm chặt cậu trong vòng tay.
“…” Hô hấp của Diệp Thiếu Cảnh tràn đầy khí tức quen thuộc của hắn, lực tay quá mạnh nhượng cậu vô pháp hít thở, thở dốc ngửa đầu lên, trong lúc vô tình nhìn thấy Hoa Tử Tuấn đứng cách đó không xa, thân thể nháy mắt lạnh lẽo.
Trác Thích Nghiễn thuận theo tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261698/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.