Năm mới mỗi ngày trôi qua đều rất khoái nhạc, ban ngày Diệp Thiếu Cảnh dẫn Trác Thích Nghiễn đi chơi, buổi tối hắn lại dạy cậu nói tiếng Anh, từng tiếng chỉ bảo, từ phát âm cho tới ngữ điệu, rồi hướng dẫn cậu tập từng lời thoại trong kịch bản, vì thế Trác Thích Nghiễn còn khen cậu: “Kỳ thật rất dễ đi, đại bộ phận em đã nắm hết rồi đó.”
“….” Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói, sở dĩ nhớ như vậy chính là bị hắn đe dọa, nếu không nhớ được lời thoại liền cởi một vật trên người, bởi vì tiếng Anh hơi dốt lại đọc sai rất nhiều, cho nên rất nhiều lần bị hắt thoát đến sạch trơn dày vò chịu đựng ánh mắt sáng quắc của hắn chiếu thẳng vào người, ánh mắt thị gian trắng trợn khiến da đầu cậu run lên, cũng may hắn cho xông lên xâm phạm cậu, hôm nay sau một hồi vất vả cuối cùng cũng nhớ toàn bộ lời thoại, lại bị Trác Thích Nghiễn ác lang đặt lên giường gây sức ép, lý do là học được lời thoại rồi nên phải trả ơn hắn.
“Ngô…” giường đơn chật hẹp, tiếng thở dốc hõn hợp với tiếng nước *** mỹ vang vọng trong phòng, Diệp Thiếu Cảnh bám chặt ra giường thừa nhận Trác Thích Nghiễn đỉnh nhập thân thể, một lần lại một lần, chiếc giương đơn bạc kẽo kẹt lung lay dường như sắp không chịu nổi hai thanh niên nam tử mãnh liệt luật động mà phát ra một trận gào thét.
“Dừng…sẽ…bị nghe thấy…ngô…” Diệp Thiếu Cảnh thở hồng hộc mà yêu cầu lại bị Trác Thích Nghiễn hung hăng mà va chạm ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261691/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.