Trác Thích Nghiễn chăm chú nhìn Diệp Thiếu Cảnh, gương mặt lãnh tĩnh hoàn mỹ giờ biểu tình biến đổi lớn, giống như chiếc mặt nạ tạo hình tỉ mỉ bị đập vỡ, nhanh như sét đánh lộ ra chân diện mục (khuôn mặt thật).
“Chuyện này….” Phương Vĩ Đông đứng trong góc phòng biết Trác Thích Nghiễn sẽ không giải thích tốt cho nên nghĩ muốn nói cho Diệp Thiếu Cảnh, Trác Thích Nghiễn dùng khuôn mặt tuấn mỹ ngắm nhìn Diệp Thiếu Cảnh, không lộ ra chút cảm xúc nào hướng Phương Vĩ Đông phẩy phẩy tay.
Phương Vĩ Đông thức thời ra khỏi phòng bệnh, thanh âm nhẹ tới mức giống như trước giờ chưa từng xuất hiện tại phòng bệnh.
Diệp Thiếu Cảnh mắt quấn đầy băng gạc, tai cũng trở nên thính hơn, hướng mặt về phía Trác Thích Nghiễn đã bước đến bên giường “Đã xảy ra chuyện gì, sao anh không nói lời nào?” thấy Trác Thích Nghiễn nửa ngày không đáp lại, nghĩ nghĩ, đưa tay sờ soạng bàn phím, bắt đầu ấn dãy số quen thuộc.
Trác Thích Nghiễn mặt tối sầm, mất hứng việc Diệp Thiếu Cảnh xem nhẹ sự có mặt của hắn: “Em gọi điện cho ai?”
“Tôi muốn hỏi Cẩm Đương một chút, anh ấy nên biết chuyện phóng viên liên hệ với tôi ….” Nói còn chưa xong di động đã bị cướp mất, Diệp Thiếu Cảnh thần tình nghi hoặc hỏi “Anh đoạt di động của tôi làm gì?”
“Cậu ta không biết nhiều bằng tôi.” Trác Thích Nghiễn tới gần Diệp Thiếu Cảnh, ánh mắt độc chiếm dục vọng như biển đêm trong mùa trăng, thanh âm ngày càng trầm thấp, hiển nhiên phi thường chán ghét Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261611/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.