Lần thứ hai tỉnh lại, cậu bị một cơn đau bén nhọn làm bừng tỉnh, Diệp Thiếu Cảnh muốn mở mắt nhưng chỉ có khoảnh không đen ngòm bao quanh thân thể, bốn phía an tĩnh không có động tĩnh gì, trong phòng bệnh chỉ có mình cậu, không biết bây giờ là lúc nào, chỉ có cơn đau xé rách bao quanh hốc mắt, rất khó chịu.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm ổn nhưng vẫn mang vẻ dồn dập vang lên, Diệp Thiếu Cảnh từ trong chăn ngẩng đầu lên, một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu của cậu, Diệp Thiếu Cảnh theo bản năng phát ra âm thanh từ trong cổ họng
“anh Cẩm Đường?” bàn tay ấm áp từ đỉnh đầu nhất thời lạnh băng.
“Là tôi.” Con ngươi đen nhánh của Trác Thích Nghiễn ngày càng nồng đậm, hắn lau đi mồ hôi trên trán Diệp Thiếu Cảnh, thanh âm trầm thấp lo lắng hỏi han: “rất đau phải không, tôi lấy thuốc giảm đau cho em!”
Diệp Thiếu Cảnh lắc lắc đầu, vẫn không giảm được cơn đau điên cuồng kia, cơn đau kia còn tác động lên đầu cậu làm cậu muốn nổ tung, xung quanh hốc mắt như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, cậu muốn vươn tay gạt chúng ra.
Trác Thích Nghiễn đúng lúc giữ chặt tay cậu “Không được đụng! cẩn thận nhiễm trùng!”
Diệp Thiếu Cảnh khó chịu vô cùng nhưng cũng không dám động, ngẩng đầu hỏi Trác Thích Nghiễn “Anh không về công ty à?”
“Đã về một chuyến rồi.” Hắn nâng người cậu dậy, đem gối đầu dựng lên để cậu tựa vào, rồi lấy ra hai viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261604/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.