Thang máy vẫn chưa đến, Diệp Thiếu Cảnh sửa sang lại quần áo, thỉnh thoảng che miệng ho khan, một chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt cậu “này, lau đi.”
“Cảm ơn.” Diệp Thiếu Cảnh theo bản năng nói lời cảm tạ, tiếp nhận khăn lau mặt, bởi vì không mang theo ô, lại sợ đến trễ, nên vừa xuống xe bus, cậu lao qua làn mưa chạy tới đây, cả người giờ ướt đẫm, không ngờ còn có người để ý tới cậu.
Nam nhân kia nhìn Diệp Thiếu Cảnh lạnh lùng nhắc nhở: “Khăn tay không phải để cậu lau mặt!”
“hả?” Diệp Thiếu Cảnh kinh ngạc, nhìn nam nhân xa lạ bên cạnh, chắc là nhân viên của Hoàn Á, áo vest Starbucks màu cà phê, thái độ vênh váo tự đắc liếc cậu: “Tôi đưa cậu để lau sạch nước trên sàn.”
Diệp Thiếu Cảnh ngây ngốc nhìn thái độ của nam nhân kia, giống như bị điều khiển từ xa ấn nút dừng, cậu không nghe lầm chứ, người này đưa khăn tay cho cậu để lau sàn nhà? Chắc là nghe lầm rồi.
Người đó nổi giận kinh bỉ nhìn Diệp Thiếu Cảnh đang cầm khăn tay: “Trên sàn nhà đều là nước, bẩn chết, cậu cho đây là nơi nào, cậu như vậy còn dám bước chân vào Hoàn Á, còn dám đứng ở đây chờ thang máy sao?”
“Anh…” Diệp Thiếu Cảnh giận dữ, mặt trắng bệch, ngực phập phồng đang muốn đáp lại tên nam nhân này.
“Lục Tiêu, anh cùng cậu ấy đang cãi nhau cái gì?” Một thanh âm trầm thấp mà từ tính vang lên từ phía sau tựa như một đóa quỳnh nở rộ vào giữa đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261592/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.