Đám người đưa dâu,lời chúc phúc nối liền không dứt, tiếng bước chân, tiếng chạm ly rượu…tất cả đan vào một bức tranh mỹ lệ vui mừng.
[Chánh đường]
Dương Uyển Nhi thân mặc hỷ bào màu lửa đỏ lẳng lặng đứng ở đó, dáng vẻ thướttha càng thêm linh lung. Dùng khăn che màu đỏ thẫm thêu uyên ương songphi bằng tơ vàng che đi dung nhan xinh đẹp, nụ cười hạnh phúc đỏ bừngqua tấm khăn, bên tai nghe khách mời mang theo nụ cười chúc phúc, nụcười càng đậm…
Nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ bất ngờ đó, lúcấy cũng không có quá nhiều cảm giác đặc biệt, chưa từng nghĩ vận mệnhhai người sẽ cùng sánh bước bên nhau thế này.
Yêu y từ lúc nào nhỉ? Hẳn là từ lần vô tình thấy y mượn rượu tiêu sầu!
Khi đó ánh mắt của y trống rỗng, lạnh nhạt, hoàn toàn khác biệt với nam tửtuấn tú lần đầu gặp nhau. Thật tò mò, nam tử bất phàm như vậy rốt cuộclà đã gặp chuyện gì mới khiến ý chí sa sút như thế?
Bỏ đi sự căng thẳng, nàng cứ như vậy ngồi xuống trước mặt y. Nhưng, khi đôi mắt tĩnhmịch xám như tro tàn kia xuất hiện ở trước mặt, tất cả những gì nàng dựtính cũng tan mất, duy nhất còn lại là ngơ ngác nhìn y ngẩn người…
Không nhớ nổi cuối cùng đã rời đi như thế nào? Chỉ biết là sau đó, trong lòng khi nghĩ tới hắn sẽ có cảm giác thật kỳ quái, giống như một con thỏnhỏ, bổ nhào nhảy lên. Kinh hoảng xa lạ, rồi lại có ngượng ngùng mơ hồkhông hiểu. Lúc căng thẳng, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890070/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.