Ngoài cửa, đột nhiên nổi gió. Lá cây đã úa vàng theo gió phiêu phiêu bay xuống…
Lâm Văn Hiên nói xong, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.
Tầm mắt của mọi người dao động theo lá cây, cho đến khi lá rơi vào cửa sổ.
Ngơ ngẩn.
Tuổi trăng như thoi đưa, mùa thu đến trong lúc vô tình.
Hôm qua còn gần ngay trước mắt, nay đã thật sự rời đi. Nhân sinh có thể có được bao nhiêu mùa thu?
Quan Ức Đồng thu hồi tầm mắt, nhìn nam nhân mình yêu, đã oán, thậm chí đã hận, nhưng bây giờ vẫn quyến luyến như cũ.
Ánh mắt của hắn từng thâm thúy như màn đêm nay tràn đầy đau đớn và hối hận, vẻ mặt từng dịu dàng nay tràn đầy mệt mỏi, thân thể cao thẳng ngày xưagiờ cũng hơi cong lại…
Hắn thật sự hối hận sao!
Hối hận hắn đã tàn nhẫn làm thương tổn mình như thế, hối hận không nên không tin mình…
Nhìn hắn chật vật như vậy, trái tim thống hận tựa hồ trở nên mềm lại, nhưngnghĩ hắn không tin mình như thế, cảm thấy thật ủy khuất, thật hận…
Nhớ lại ngày đó, nàng tỉnh lại từ trúc phòng. Lý Ngọc bình thường nhìn nhưbệnh yếu đã mất, nàng đã cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa từng nghĩ đến mình bị đặt bẫy, Lý Ngọc chẳng qua là ngất, cũng không từng làm thương tổnnàng? Nhưng nếu Lý Ngọc là cầm thú, làm nhục nàng… Nàng thật không muốnsống…
Mà hắn chỉ lo ghen, đố kỵ, không tin mình, chưa từng suynghĩ mình sợ hãi thế nào? Có an toàn hay không? Ngược lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890066/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.