Quan Ức Đồng nằm trên giường, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùa thu tới rồi sao?
Thì ra sắc xanh lục của lá cây đã bắt đầu ố vàng, mỗi khi cơn gió kia thổiqua, liền lả tả rơi xuống, hóa thành một lớp chăn đắp cho bùn đất. Những gì từng tốt đẹp cuối cùng đã biến mất, cũng như tình cảm từng tốt đẹpmột khi có tỳ vết, sẽ trở nên xấu xí.
Thở dài không tiếng động,cặp mắt lạnh lùng kia lại hiện lên trước mắt. Đã cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại hiện lên trong lúc lơ đãng, lần lượt nhắc nhở mình đã thất bại, lần lượt làm cho mình đau lòng…
Nước mắt, giống như dòng suối…
Nước mắt từ con sông tưởng như đã khô kiệt, sống động như vậy, nhanh như vậy…
Đã từng cho là sau khi nhìn thấy cảnh ấy, trái tim đã chết, vốn tưởngrằng, rời xa hắn, sẽ được giải thoát. Nhưng vì sao, vì sao cảnh tượng ấy mãi trở thành cơn ác mộng quấn quanh trong lòng?
Ha ha…
Tự giễu cười, cười mình từng chân thành, cho là hắn yêu mình đến vĩnhhằng. Cũng cười mình ngu dại, bị thương tổn như thế, lại vẫn lưu luyếnnhư vậy…
“Ngu quá, Quan Ức Đồng, ngươi là đồ ngu…”
Chảy nước mắt, nàng lẩm bẩm mắng mình, giống như một đứa trẻ bất lực, làm người ta đau lòng.
Ánh dương vào ngày mùa thu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên người nàng,làm gò má tái nhợt thoạt nhìn như trong suốt, cảm giác bi thương càngsâu.
Lâm Văn Hiên từ trong ánh mắt nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890064/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.