Yên lặng, trầm mặc, im ắng đến mức nghe được không có một cơn gió.
Đi đến chỗ đại phu, đoàn người Đan Ty Tuấn, Tô Tích Nhân canh giữ ở trước giường.
Trên giường, vị cô nương vẫn nằm yên lặng, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt không có chút máu, trong lúc ngủ, cái trán trơn bóng nhíu lại thật chặt, tựanhư đau khổ tựa như mất mát…
Vị cô nương này đau lòng mà ngất đi…
Nhớ tới lời nói của đại phu trước khi đi, đôi mi thanh tú của Tô Tích Nhânthương tiếc chau lại. Nàng ấy bởi vì đau lòng mà té xỉu ven đường, nóinhư vậy là bị tổn thương rất lớn sao? Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn nhưvậy, bỏ rơi một cô nương mỹ lệ bị tổn thương như thế, là vì tình mà đaukhổ sao?
Cô nương lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, bộ dạng bất lực kia khiến cho Phỉ Thúy cũng đau lòng.
“Tiểu thư, chúng ta giúp vị cô nương này một chút đi!” Khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tô Tích Nhân.
Tô Tích Nhân nhíu lông mày, nàng làm sao mà không muốn giúp cô nương nàycơ chứ? Nhưng mà bây giờ còn chưa biết rõ vị cô nương này rốt cuộc xảyra chuyện gì? Ánh mắt không tự chủ lại nhìn sang Đan Ty Tuấn, chẳng biết từ lúc nào đã thành thói quen khi gặp phải khó khăn luôn nhìn hắn monggiúp đỡ.
Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân trấn an cười một tiếng,chút nóng nảy trong lòng nàng từ từ trở nhạt dần. Giống như lửa gặp được nước, trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890061/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.