Trà lâu thanh nhã, người phẩm trà cũng nhiều. Bên cửa sổ sát đường, mộtthiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhạt ngồi ở đó, bên người nàng có một nhahoàn mặc y phục màu xanh nhạt đang chải bím tóc.
Thói quen dậy từ lúc trời còn mờ sương, cùng tỳ nữ thân thiết bước ra khỏi nhà, thóiquen ngồi ở bên cửa sổ của trà lâu, ngắm tia nắng ban mai, ngửi mùi tràtươi mát thơm tho, ăn những món điểm tâm tinh xảo.
Nuốt xuống bánh đậu xanh, Dương Uyển Nhi nhắm mắt, lộ ra lúm đồng tiền hạnh phúc, tựa như con mèo nhỏ no bụng, cực kì đáng yêu.
Kim Chỉ Nhi giương hai tròng mắt sương mù sùng bái nhìn tiểu chủ tử:
Tiểu thư thật tuyệt! Dung mạo xuất sắc, thơ, từ, ca, phú, cầm, kỳ, thư, họamọi thứ tinh thông, còn có một thân võ nghệ, tuyệt không giống loạithiên kim tiểu thư hoặc là mảnh mai hoặc là ương ngạnh như bình thường.
Trong con ngươi, lông mi như hồ điệp giương cánh, Dương Uyển Nhi thấy mình tỳ nữ nhìn mình ngơ ngẩn, đã sớm thành thói quen, cười nói:
“Chỉ Nhi, ta biến thành điểm tâm rồi sao?”
“Hả?” Kim Chỉ Nhi mờ mịt, thật lâu mới phản ứng, “Tiểu thư, người giễu cợt Chỉ Nhi.”
Quệt mồm, giả vờ tức giận.
“Ha ha…” Dương Uyển Nhi thú vị nhìn tiểu nha đầu dễ thương này, hài hước như cũ,
“Không phải sao? Nếu không sao mà em lúc nào cũng nhìn ta chăm chăm?”
“Tiểu thư.” Kim Chỉ Nhi không thuận theo dậm chân một cái, “Người còn giễucợt người ta.” Ô ô, nàng vừa quên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890054/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.