Thanh sơn lục thủy, trăm hoa đua nở xung quanh, tọa lạc bên trong một cái đình nhỏ cột trụ đỏ mái ngói xanh.
Trong đình, Tô Tích Nhân thanh tú cúi thấp đầu dựa vào một cây cột cách ĐanTy Tuấn rất xa. Đan Ty Tuấn đứng bên một cây cột khác, lông mày cau lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Tích Nhân vừa được giải khai huyệt đạo liền bỏ chạythật xa, ông trời đang trừng phạt hắn sao? Trước kia hắn phong lưu không hề kiềm chế, lưu luyến cả bụi hoa, nữ nhân đối với hắn tựa như xiêm y,nhìn thấy vừa mắt thì trăm phương ngàn kế chiếm lấy, sau đó ngán thì ném bỏ. Từ trước đến giờ không có nữ nhân nào có thể chiếm vị trí nào trong lòng hắn, mà nữ nhân càng yêu hắn càng làm hắn khinh thường: Yêu là cái gì? Tình là cái gì? Những nữ nhân ngu xuẩn này vọng tưởng dùng tình yêu trói buộc hắn, nhận được tình cảm từ phía hắn. Nói là tình cảm, hắncũng hoài nghi, ai biết mục tiêu cuối cùng của các nàng có phải là tiềntài và địa vị sau lưng hắn hay không, ý nghĩ cực đoan làm hắn thương tổn không biết bao nhiêu nữ nhân chân thành quan tâm hắn, có lẽ thật sự làbáo ứng, bây giờ sau bao khó khăn mới động lòng thật tâm, nhưng lại phải nếm bao khổ sở.
Thu mâu của Tô Tích Nhân cảm nhận được ánh mắtcực nóng của Đan Ty Tuấn, trong lòng lại có cảm giác bối rối, hắn rốtcuộc muốn làm gì? Không phải là có lời muốn nói sao? Nhưng sao hắn không mở miệng?
Hai người cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/1890051/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.