Trận tuyết đầu đông rơi xuống, báo hiệu sự xuất hiện của cái lạnh khắc nghiệt.
Đây là một nhà trọ nằm ở trấn Lạc Hà, cách xa khu dân cư.
Nhà trọ được làm bằng gỗ, trong phòng không trang trí quá nhiều, chỉ sơn một lớp sơn màu vàng ấm phối với nội thất cùng tông màu.
Bên ngoài là tiếng gió tuyết thổi vù vù, Tân Điềm nằm nghe cả đêm, chỉ cảm thấy ý thức mê man, lỗ tai nhức nhối.
Cô xốc chăn lên, cau mày ngồi dậy.
Đèn trong phòng tỏa vầng sáng vàng, mọi thứ đều mang dáng vẻ xưa cũ.
Cô mặc một bộ đồ ngủ dệt kim, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên, bước đến bệ cửa sổ bằng đôi chân trần.
Dưới sàn nhà là bảy tám chai bia rỗng lăn lốc, chúng va vào nhau khi cô bước đi, tạo ra âm thanh giòn giã.
Cô mặc kệ, lấy tay lau đi hơi nước đọng trên cửa sổ, nheo mắt nhìn ra ngoài.
Ánh sáng lạnh lẽo của tuyết chiếu vào mặt cô, có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt.
Cô có một gương mặt được Thượng đế ưu ái, dù hiện giờ không trang điểm, chỉ nheo mắt cũng đẹp một cách khó tả.
Trên thực tế, cô đẹp như đóa hồng trắng vừa hé nụ, nên được cất giữ trong hộp quý phủ nhung đỏ, nâng niu trân trọng như ngọc, thay vì thoi thóp trong căn phòng đơn sơ này.
Thế nhưng người trong cuộc không nhận ra điều này, chỉ tập trung nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là cánh rừng rộng lớn trải dài miên man.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477852/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.