Chương trước
Chương sau
Thiên Lam bước xuống giường. Cô dậy muộn như vậy. Không biết anh Eric đã ăn sáng chưa? Đừng vì đợi cô mà bị muộn.

Anh Eric là người rất theo quy luật. Mỗi ngày dậy sớm rèn luyện bản thân. Tới 7h15 bắt đầu ăn sáng. 8h đi công ty. Tất cả mọi người cũng theo giờ đó mà hành động.

Mọi ngày Thiên Lam cũng đều dậy sớm cùng anh Eric ăn sáng. Nếu cô không xuống, dì Jani cũng nhất định lên gọi. Không biết tại sao hôm nay lại không tới?

Thiên Lam vừa mở cửa liền thấy dì Jani đang lau cầu thang.

"Dì Jani buổi sáng tốt lành." Đó là lời chúc mỗi sáng sớm cô dành cho mọi người

"Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành." Dì Jani đáp lại nói.

"Sao sáng nay dì không gọi cháu?" Thiên Lam nghi hoặc hỏi.

"Là thiếu gia dặn dò. Nói hôm nay để cho tiểu thư ngủ." Dì Jani cũng rất nghi hoặc sao thiếu gia lại dặn dò như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày qua, tiểu thư quá vất vả. Nên thiếu gia muốn cho tiểu thư nghỉ ngơi nhiều chút. Như vậy, hôm nay bà phải mua nhiều đồ, bồi bổ tiểu thư.

Thì ra là anh Eric căn dặn. Chẳng lẽ anh biết tối qua cô ngủ muộn.

Nghi hoặc xuống nhà dưới, Thiên Lam liền nhìn thấy anh Eric đang ngồi trên bàn ăn đọc báo.

"Chúc anh Eric buổi sáng tốt lành."

"Chúc em buổi sáng tốt lành." Eric rời mắt khỏi tờ báo. "Hôm sau không cần xem phim khuya như vậy."

Nếu không phải đêm qua hắn ra ngoài uống nước cũng không biết Anna lại thức muộn như vậy. Đêm khuya xem phim ma cũng không phải là tốt.

Thật sự bị anh biết. Thiên Lam xấu hổ cười. "Em biết rồi."

Thiên Lam vừa ngồi xuống, quản gia Jill đã bưng bữa sáng lên.

"Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành. Bữa sáng của tiểu thư."

"Cảm ơn. Chúc quản gia Jill buổi sáng tốt lành."

Nhìn anh Eric không có phần, Thiên Lam biết anh đã ăn trước rồi. Như vậy, cô liền không khách sáo.

"Tiệc tối nay em sẽ đi sao?" Eric hỏi. Mặc dù Thiên Lam rất ít cùng hắn tham gia tiệc tối. Nhưng mỗi lần hắn cũng đều hỏi lại.

"Vâng. Anh Eric buổi chiều về đón em."

Thiên Lam dặn dò. Bình thường nếu cô không đi, anh Eric sẽ từ công ty đi ngay mà không về nhà. Cô từng tò mò hỏi, mới biết được công ty cũng có phòng tắm và phòng ngủ riêng cho anh. Anh không cần vòng về nhà thay đồ nữa.

"Ừ" Eric bình thản ừ một tiếng, không hề hỏi lại, sao hôm nay cô lại đồng ý đi. Chỉ cần Anna vui vẻ, đi hay không là tùy cô.

Có thể có được một người anh như vậy, thật sự là may mắn của Thiên Lam.

* * *

Ở một nơi khác. Phòng Berlin.

"Cậu nói Anna cũng đi sao?" Heri kinh ngạc hỏi. Không phải Anna vẫn chán ghét tham gia hội tiệc sao? Vì sao lần này cũng đồng ý ra đi?

"Đúng vậy. Nhưng không đi cùng minh." Berlin không hiểu tại sao Heri kinh ngạc như vậy. Mặc dù Anna không thường tham gia tiệc hội. Nhưng thỉnh thoảng vẫn tham gia nha. Có gì phải kinh ngạc.

"Ý cậu là Anna không đi cùng cậu. Là đi cùng người khác sao?"

"Đúng rồi. Anna đi cùng bạn trai cậu ấy." Berlin nghĩ tới tin tức này cũng kích động. Tối nay, nhất định phải nói Anna giới thiệu bạn trai cho cô xem. Mà có thể được Anna nhìn trúng nhất định là người tốt đi?

Heri nghi hoặc nhìn Berlin. "Anna có bạn trai?"

Sao cô chưa từng nghe nói chuyện này? Không phải Anna vẫn thích Morris sao? Chẳng lẽ là mất trí nhớ nên thay lòng.

"Chính là người hôm trước đưa Anna đi đó." Berlin nhìn bạn thân không thể tin nhìn mình, trong lòng vui vẻ. Lúc mới biết tin tức này, cô cũng kinh ngạc như vậy.

Heri cũng nghĩ tới người kia. Nhìn vẻ ngoài và khí chất đó, nhất định là một quý tộc chân chính. Người như vậy, Anna cũng có thể nắm bắt sao? Sẽ không là bị người chơi đùa đi. Nghe nói thiếu gia quý tộc bây giờ đều thích theo đuổi những cô gái nhà nghèo cá tính. Nhưng cuối cùng đều không có kết quả tốt đẹp.

"Đó thực sự là bạn trai Anna sao? Sẽ không là lừa gạt Anna đi." Heri lo lắng nhìn Berlin.

"Mình cũng không rõ, chắc không phải đâu." Berlin cũng từng lo lắng Anna bị người lừa gạt. Chỉ là cô tin tưởng Anna nhất định sẽ biết nhìn người.

"Cậu cũng nhìn thấy hắn ta rồi đó. Nhất định là một thiếu gia quyền quý. Còn Anna..."

Heri không nói hết nhưng Berlin vẫn hiểu. Một cô gái nhà nghèo và một chàng hoàng tử... Đó cũng không phải là câu chuyện cổ tích. Kết quả ra sao? Thật khó mà nói.

Nghĩ tới, Anna sẽ bị tổn thương. Berlin thật lo lắng. Không được. Cô nhất định phải bảo hộ Anna.

"Tối nay mình sẽ nói chuyện cùng Anna. Nhất định không để cậu ấy bị tổn thương."

"Đúng vậy. Anna chính là rất dễ tin người, lại tốt bụng. Bọn mình phải bảo vệ cậu ấy." Heri đồng ý nói.

* * *

"Cậu thật sự không cần mình theo cùng sao?" Jim ngồi trên sopha, cố gắng bắt chuyện cùng người đang vùi đầu vào văn kiện kia.

"Không cần." Alex không ngẩng đầu lên nói.

"Cậu sẽ không dẫn theo một mỹ nữ cùng đi chứ? Nghe nói, lần trước, cậu dẫn theo 'bạn gái'."

Jim vẫn không thể tin được boss lạnh lùng cũng có ngày mang theo 'bạn gái ' dự tiệc. Chẳng phải hắn vẫn luôn chán ghét những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đó sao? Mỗi lần đều bắt các cô đứng xa hắn ít nhất 1m. Chỉ trừ một người...

Nghĩ tới khả năng nào đó, ánh mắt Jim ánh lên tia sáng quỷ dị.

"Cậu rất rảnh rỗi." Alex cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên. Chỉ là đôi mắt đen láy càng thêm thâm sâu, lạnh lùng.

"Không có." Jim vừa nhìn đôi mắt kia liền rét run trong lòng. "Còn rất nhiều công việc chưa hoàn thành. Tôi ra ngoài trước."

Không đợi Alex đáp lời, Jim đã lao ra khỏi phòng. May mắn hắn chạy nhanh, nếu không thực sự phải sang châu phi chăn vịt. Hắn còn có nhiều mỹ nữ để chơi đùa. Không cần phải tới nơi cằn cỗi đó.

Trong phòng, Alex lạnh lùng nhìn Jim trốn chạy. Dám bàn luận chuyện của hắn. Là hắn đã quá nuông chiều bọn họ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm sâu kín bức người.

Không biết mình đã bị nhớ thương, Jim còn đang vui vẻ cùng nữ nhân viên mới bắt chuyện. Chỉ hi vọng, sau trừng phạt, các mĩ nữ còn có thể nhớ tới hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.