Bởi vì lo lắng lão bàkhông quen với cái rét căm căm của phương bắc, Phó Thanh Dương nguyên tínhtrước khi trời lạnh đóng băng sẽ về Trung Nguyên, nhưng mà lại xảy ra tìnhhuống ngoài dự tính khiến hắn khôngthể không thay đổi kế hoạch...
"Thanh ca! Thanhca!"
Lâu Thấm Du vừa khóc vừacười chạy về phía Phó Thanh Dương đang thảo luận cùng bằng hữu người Mông Cổ,bất chấp có quấy rầy bọn họ hay không, nàng trực tiếp nhào vào lòng Phó ThanhDương.
"Thanh ca, ta thậtvui vẻ, thật vui vẻ lắm!"
"Sao vậy? Saovậy?" Thấy nàng chảy nước mắt, Phó Thanh Dương nhất thời lại hoảng lên taychân bối rối.
"Ta có rồi!"Lâu Thấm Du cười đến vui sướng, lệ cũng rơi xuống nhiều hơn. "Chúng tacuối cùng có hài tử rồi!"
"Hài tử?!" PhóThanh Dương kinh hô, mừng như điên. "Thật sự có sao?"
"Phải, phải, "Lâu Thấm Du lau nước mắt, gật đầu mạnh. "Tháng trước nguyệt sự của ta khôngcó đến, Lạp Lan Tát cũng nói ta có dấu hiệu mang thai, khẳng định là córồi!"
"Thật sự có?"Phó Thanh Dương lẩm bẩm nói, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy mờ mịtkhông biết làm gì. "Vậy...vậy...vậy...sau này nàng không được tự cưỡingựa, cỡi chung với ta được rồi; còn có...còn có...không được cùng Tuyết Vụ vừachạy chơi vừa nhảy múa; sau đó...sau đó..." Còn chưa nghĩ ra phải hạn chếlão bà cái gì, hai cánh tay vừa trắng vừa mềm kia của lão bà đã gắt gao khóachặt lại thắt lưng của hắn, tựa vào trước ngực hắn nỉ non.
"Thanh ca, chàngthấy sao? Ta thật vui vẻ, thật hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn bùng nổ!"
"Được, được,được...ta biết rồi!" Phó Thanh Dương vuốt ve lưng của nàng trấn an nhưđang dỗ dành tiểu hài tử. "Nếu nàng mang bầu, chạy đi chạy lại cũng khôngtốt lắm, chúng ta ở đây cùng bọn họ mừng năm mới đi! Tập tục mừng năm mới củabọn họ cũng rất thú vị, đợi sau khi tuyết tan rồi chúng ta sẽ trở về, đượckhông?"
"Đều nghe lời chàng,Thanh ca." Lâu Thấm Du mềm mại nói.
Thế là bọn họ tạm thời ởlại Mạc Bắc, ở đây băng thiên tuyết địa trời đông giá rét, tuy lạnh đến nỗi thởra hơi thở cũng muốn kết băng, nhưng Lâu Thấm Du vui vẻ vô cùng, bởi vì...
"Tuyết! Tuyết! Tachưa từng thấy qua tuyết nha!"
"Thật là, giống yhệt tiểu hài tử."
Phó Thanh Dương than thở,lại vẫn phủ thêm áo choàng da lông cho nàng, mang nàng ra khỏi lều xem tuyếtrơi, cũng thật cẩn thận bảo hộ nàng; mà con chó nhỏ kia của nàng - Tuyết Vụ,nay cũng đã choai choai khôngcòn nhỏ nữa, thích chạy tới chạy lui trên tuyết, nhất là cùng thi chạy với nữchủ nhân...
"Nàng nữ nhân nàysao nói mà không chịu nghe lời, không được chạy tới chạy lui cùng Tuyết Vụnữa!" Phó Thanh Dương tức giận thoá mạ.
"Được thôi, thực xinlỗi mà!" Lâu Thấm Du chột dạ giải thích.
"Tuyết Vụ, tự mìnhđi tìm Bạch Yên chơi đi!" Phó Thanh Dương phất phất tay, Tuyết Vụ lập tứcngoan ngoãn đi tìm Bạch Yên.
Nói ra cũng kỳ lạ, PhóThanh Dương chẳng những tinh thông về ngựa, ngay cả con chó nhỏ cũng rất thuầnphục, Tuyết Vụ mặc dù là do Lâu Thấm Du nuôi, nhưng nàng chỉ biết cho nó ăn norồi cùng nó đi dạo chơi khắp nơi; vẫn là Phó Thanh Dương nhìn xem nhịn khôngnổi, thừa dịp nàng nghỉ ngơi, bắt Tuyết Vụ đến một bên dạy dỗ huấn luyện nókhông được cắn người, cắn ngựa, cắn cái nọ cái kia - muốn cắn thì tự cắn chínhmình, hoặc là kêu tới là phải mau mau chạy tới, nếu kêu cút đi thì phải dùngtốc độ nhanh nhất biến mất đi ngay.
Mà Tuyết Vụ mặc dù là nhỏnhất yếu nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, nhưng lại là thông minh nhất, đượchuấn luyện tốt làm cho người ta tưởng nó nghe hiểu được tiếng người.
Muốn làm tốt hay khôngthì phải thật sự nghe hiểu được!
"Có uống thuốc nhịca đưa đúng hạn hay không?"
Phó Thanh Dương kéo nàngtrở về, cẩn thận ôm nàng vào lòng; Lâu Thấm Du lập tức tựa vào lòng hắn khôngmuốn rời xa, giống như con mèo nhỏ, thỏa mãn cọ xát làm nũng.
"Không có, ta đều làuống trước hạn hai ngày, khỏi phải sợ không cẩn thận để quá hạn."
"Ừ, tốt lắm, bênngoài lạnh đòi mạng như vầy, không biết có cái gì mà xem, vào trong đithôi!"
Mặc dù chỉ mới hơn nửatiếng đồng hồ, Lâu Thấm Du cũng không được phép ra ngoài chơi tuyết, nhưng nàngkhông biết phải làm gì để giết thời gian.
Phó Thanh Dương bận rộnchọn giống ngựa để lai cho bằng hữu Mông Cổ, còn nàng lại theo thê tử của nhữngvị bằng hữu Mông Cổ kia học cách vắt sữa ngựa ủ rượu, lại bắt chước người MôngCổ làm một ít đồ vật này nọ, đem da lông gia công chế thành thảm hoặc màn lều,chuẩn bị ở cử.
Tháng hai năm mới, cuốicùng tuyết cũng bắt đầu tan.
Nhưng mãi đến đầu thángba, Phó Thanh Dương mới quyết định quay về Lục Ánh sơn trang; lúc này, bụng củaLâu Thấm Du đã rõ ràng nhô hẳn ra, Phó Thanh Dương quay đầu nhìn trái, nhìnphải một hồi, rồi lại chống cằm suy nghĩ, sau đó trịnh trọng lắc đầu.
"Không được cưỡingựa, vẫn nên ngồi xe ngựa đi!"
Phó Thanh Dương điềukhiển xe ngựa, Bạch Yên và Mặc Dạ cùng chạy theo sau xe ngựa, Tuyết Vụ ở trongxe với Lâu Thấm Du nên nàng cũng đỡ nhàm chán.
Hơn nữa không biết là vôtình hay cố ý, Phó Thanh Dương chọn lộ trình đường về khác hẳn với lúc đến, venđường nếu gặp phải thành trấn hoặc hội chợ, chùa chiền nào có vẻ náo nhiệt, hắnsẽ tìm lý do ngủ lại, nói là nàng không thể chịu đựng mệt nhọc, nhưng rồi lạitự mâu thuẫn nói muốn dẫn nàng "đi một chút" các nơi.
"Đại tẩu nói, đinhiều một chút tốt cho phụ nữ có thai." Đây là lý do của hắn.
"Phải" Lâu ThấmDu mím môi cười thầm.
"Thế nào, nàng nhấtđịnh sẽ thích chỗ này, vào xem đi!"
Đó là một gian thư phòngkhông lớn, nhưng nồng đượm mùi mực, giá sách được sắp xếp chỉnh tề, còn có mộtbên vách tường treo đầy những bức họa, Lâu Thấm Du nhất thời kinh hô vui sướng.
"Thư?!"
Phó Thanh Dương dẫn đầuđi vào, lão bản sau quầy lập tức cung kính đón chào."Tam gia."
"Mau, đem tất cảnhững “thứ” tốt nhất ra bàn cho lão bà của ta xem!"
Lão bản nghe thấy kinhngạc liếc Lâu Thấm Du một chút. "Dạ, tam gia."
Chỉ chốc lát sau, lão bảnnơm nớp lo sợ ôm ra hai mươi, ba mươi quyển sách, còn có hơn mười cuộn tranh,toàn bộ để trên bàn trước mặt Lâu Thấm Du; Lâu Thấm Du vừa nhìn qua đã mừng nhưđiên thiếu chút nữa rơi lệ.
"Cái này, cái này,cái này..."
"Tất cả đều là búttích bản gốc cả, Tam phu nhân."
"Quả thật là búttích bản gốc sao?!" Lâu Thấm Du kinh hô, thật cẩn thận nâng lên một bản,thoáng chốc lại kinh hỉ kích động lên. "Toàn tập Đoạn Trường Từ của U Têcư sĩ, cái này...này...này...ta tưởng...ta tưởng bản gốc của bà không có lưutruyền đến nay..."
"Tam phu nhân thíchU Tê cư sĩ? Vậy..." Lão bản cười lấy ra một bản khác phía dưới. "Cólẽ ngài cũng sẽ thích bản này..."
"Văn tập của Dịch ancư sĩ?!"
Lâu Thấm Du tưởng chừngnhư hét toáng lên, Phó Thanh Dương nhịn không được bịt lấy lỗ tai, chịu khôngnổi lắc đầu, bỏ đi ra ngoài thư phòng, tùy ý lão bà kinh thiên động địa,nghiêng trời lệch đất trong thư phòng, còn mình nhàn nhã nhàm chán ngồi bênngoài huấn luyện Tuyết Vụ ngồi xuống, nằm xuống, đứng lên...
Một lúc sau, hắn quay đầulại đã thấy Lâu Thấm Du ngồi trong đó trên mặt ra vẻ khó nghĩ, cầm lên quyểnsách này, rồi lại cầm lấy quyển họa kia, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìnnhìn thư và họa trong quầy, không biết như thế nào cho phải.
"Lão bà, nàng đanglàm gì vậy?"
"Ta biết những thứnày rất quý, ta chỉ có thể chọn một" Lâu Thấm Du không chút để ý nói, cònđang mãi đọc sách bên trái, xem họa bên phải, phía dưới cũng bày la liệt nhữngquyển sách và bức họa, mỗi quyển mỗi cuộn đều là bảo bối, thật sự rất khó quyếtđịnh. "Nhưng lại không biết chọn cái nào là tốt nhất..."
"Không cần phảichọn" Phó Thanh Dương đi đến cạnh người nàng. "Đây là cửa hàng củaLục đệ, thích cái gì cứ lấy cái đó."
Đang lẳng lặng chìm đắmtrong thư và họa, đột nhiên Lâu Thấm Du quay đầu lại. "Gì? Nhưng...nhưngkhông phải chàng nói lục đệ là..."
"đào quặng, đó làgia nghiệp, còn cửa hàng này..." Phó Thanh Dương chỉa chỉa xuống. "Làđam mê của hắn."
"Thì ra là thế.Vậy..." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói, quay lại tiếp tục xem bên trái một chútrồi lại xem bên phải một chút, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn. "Ta thật sựcó thể chọn nhiều thứ?"
"Không cần chọn,thích thì mang tất cả đi!"
"Cái nào ta cũngthích hết!" Không phải nàng tham, thật sự không phải, mà là...
Toàn bản gốc bút tíchthật, có tiền cũng mua không được a!
Lúc trước nàng muốn mualoại bản gốc bản thật như thế này, nhưng nương nói đó là lãng phí tiền, khôngcho nàng mua, cho nên nàng chỉ có thể thưởng thức trong cửa hàng, giờ vất vảlắm mới có thể có được...
Không phải nàng tham,thật sự, thật sự không phải!
"..." Thì ralão bà là một con mọt sách!
"Còn có cái kia, cáikia, và cái kia, cái kia nữa..."
Nàng đang chỉ là mấy bứchọa đang treo trên tường, mấy bức họa này kết cấu ngắn gọn, tươi mát nhàn đạm,ngay cả nét bút trong hào phóng có ôn nhã, không câu nệ lề luật, trong họa có ýthơ, quả là một nhân tài trong giới văn nhân nhã sĩ, nàng vừa liếc mắt thấy đãchú ý ngay.
Phó Thanh Dương liếc nhìnlạc khoản một cái."Nàng chọn đều là những bức họa của Lục đệ thôi!"
"A! Thật sao?"
"Sau khi chúng ta vềnhà thì kêu Lục đệ vẽ cho nàng đi!"
"Ừ, được."
Lại lên đường, Lâu ThấmDu dường như đều rúc trong xe ngựa đọc sách, vẻ mặt đầy trân quý trước nhữngtrang sách tuy cũ kỹ nhưng được bảo tồn vô cùng cẩn thận, si ngốc mê mệt đắmchìm trong thế giới sách hơn nửa ngày.
Nữ nhân!
Phó Thanh Dương mãnh liệtlắc đầu, buông màn xe xuống, xoay người lại, nắm dây cương điều khiển hai conngựa phía trước bắt đầu di chuyển, nhưng vẫn rất cẩn thận không cho xe đi quánhanh để tránh gây trở ngại đến việc đọc sách của lão bà; mà Tuyết Vụ thì nằmsấp một bên, gối đầu lên đùi hắn ngủ gà gật.
Đầu mùa xuân tuy có chútlạnh, nhưng gió nhẹ thổi đến thấm vào tận phế phổi, thật thoải mái vô cùng!
Vì bọn họ trên đường vềcước trình thong thả chậm rãi tựa hồ như du sơn ngoạn thủy, nên không biết LụcÁnh sơn trang đã sớm náo loạn, sắp diễn ra một cuộc "thay đổi triềuđại"...
※※※
"Ngươi nói vậy là cóý gì?"
Lục Phù Dung chấn kinh,phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâu Nguyệt Lan, trăm lần triệu lần cũng không ngờ thứ nữmà bà tưởng sẽ là phụ tá tốt nhất cho trưởng nữ trong tương lai, lại cũng có dãtâm tranh giành với đại tỷ.
"Ta nói là ta thíchhợp làm trang chủ của Lục Ánh sơn trang hơn so với đại tỷ!"
Lâu Nguyệt Lan kiều mỵliếc mắt nhìn vị tân hôn phu đang đứng kế bên, Hải Đi Ta –Hải nhị thiếu gia củaTùng Giang phủ Hải gia, hắn nói với nàng, hắn nguyện ý đến Lâu gia ở rể, chỉcần nàng đồng ý gật đầu, hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp nàng ngồi lên ngai trangchủ của Lục Ánh sơn trang. Bởi vậy sau khi Lục Phù Dung trở về trang, Hải gialiền phái người đến Lục Ánh sơn trang cầu hôn, không đến hai tháng sau haingười sẽ thành thân.
Nhị thiếu gia của Hải phủ- một trong võ lâm thế gia hiện nay, có người có bối cảnh ưu việt như thế ở rể,Lục Phù Dung đúng là cầu còn không được, tất nhiên không hề phản đối.
Ai ngờ bọn họ vừa thànhthân chưa được nửa tháng, hai vợ chồng đã đến "khuyên răn" mẫu thân"về hưu" non để an hưởng tuổi già, chức vị trang chủ nên giao lại choLâu Nguyệt Lan; còn Lâu Nguyệt Sương thì gả đi ra ngoài sẽ thích hợp hơn.
"Nếu ta không đồng ýthì sao?" Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không đồng ý?"Lâu Nguyệt Lan lạnh lùng cười. "Không đến phiên ngài đồng ý hay không đâu,Nương à, ngài và đại tỷ, tiểu muội đều đã trúng độc, tốt nhất vẫn nên ngoanngoãn nghe lời đi!"
"Sao ngươibiết?" Lục Phù Dung kêu lên sợ hãi, tư lự ngẫm nghĩ rồi biến sắc."Chẳng lẽ là ngươi..."
"Vô độc bất trượngphu, đây không phải do ngài “dạy” sao?" Lâu Nguyệt Lan gợi ý. "Nếungài có thể hạ thuốc đối với tam muội để khiến nàng không thể mang thai, tại saota lại không thể hạ độc đối với bọn người của ngài?"
"Ta là vì Lục Ánhsơn trang của chúng ta!" Lục Phù Dung cãi lại một cách hợp tình hợp lý.
"Ta cũng vì Lục Ánhsơn trang của chúng ta vậy" Lâu Nguyệt Lan ngạo nghễ nói. "Lục Ánhsơn trang đổi trang chủ mới có thể có tiền đồ huy hoàng!"
"Ngươi...ngươi..."Lục Phù Dung tức giận đến nói không ra lời.
"Để ta xem, ngày haimươi ba tháng này chính là ngày tốt, đến đó thỉnh nương hãy chính thức truyềnlại địa vị trang chủ cho ta đi, đừng kéo dài thời gian nữa, hiểu chứ?"
Lâu Nguyệt Lan ngangnhiên ngồi lên chiếc ghế trang chủ tại chính sảnh, làm ra vẻ như nàng đã làtrang chủ của Lục Ánh sơn trang.
"Còn nữa, tốt nhấtta cảnh cáo ngài trước một chút, chất độc mà ngài và các tỷ muội đây trúngphải, đó là kịch độc gia truyền của nhà mẹ ruột ta, ngay cả Đường môn cũng giảikhông được, cho nên ngài cũng đừng phí sức muốn chạy trốn ra khỏi trang rồi đicầu cứu, nếu các ngươi chạy quá xa, cho dù có muốn giải độc cho các ngươi cũngkhông được, vậy sẽ hối hận không kịp đó!"
Nói một cách khác, ba mẹcon Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du đều bị giam lỏng.
Một lát sau, mẹ con bangười bà đã bị "thỉnh" đến trong tẩm phòng của trang chủ "nghỉngơi", Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du chỉ biết nhìn nhau cườikhổ, hoàn toàn thúc thủ bó tay.
"Ta đã sai lầm rồisao?" Lục Phù Dung thấp giọng.
"Nương..." LâuNguyệt Sương thật sự không biết nên an ủi bà làm sao.
"Nhị tỷ thật là giantrá!" Lâu Tuyết Du căm giận nói.
Lục Phù Dung thở dài, bắtđầu thật sự hối hận. "Ta tưởng vậy là để bảo vệ Lục Ánh sơn trang, ngượclại, lại dẫn sói vào nhà, tên Hải Đi Ta kia thật là tri nhân tri diện bất tritâm; mà Nguyệt Lan lại làm người ta quá đau lòng a!"
"Chỉ sợ..." LâuNguyệt Sương trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. "là Hải gia muốn nuốt luônLục Ánh sơn trang!"
"Cái gì?" LụcPhù Dung kinh ngạc nói. "Tùng Giang phủ Hải gia trên giang hồ thanh danhlớn như vậy, có cần thiết phải nuốt luôn Lục Ánh sơn trang chúng ta haykhông?"
"Có lẽ bọn họ cảmthấy còn chưa đủ lớn..."
"Sao?"
"Nương, ngài khôngđể ý sao? Bốn đứa con trai của Hải gia, tên chia ra là Hải Đi Duy, Hải Đi Ta,Hải Đi Độc, Hải Đi Tôn..."
"Duy ngã độc tôn?!" Lâu Tuyết Du bật thốt ra.
Lâu Nguyệt Sương gật đầu."Duy ngã độc tôn, dã tâm xưng bá võ lâm của Hải gia thực rõ ràng !"
"Chỉ bằng mấy tên ẻolả kia sao?" Lục Phù Dung cười nhạt nói.
Trong chốn giang hồ ai aicũng biết, Hải đại thiếu gia là một người bán nam bán nữ, ẻo lả nhăn nhó, muốnvỗ mông tự nhận mình thiên hạ đệ nhất? muốn xưng bá võ lâm? Kiếp sau đi!
"Có lẽ đó là do hắngiả vờ."
"Vì sao phải giảvờ?"
"Nhiều năm nay chưatừng có ai hoài nghi rằng Hải gia có bất cứ dã tâm gì, không phải sao?"
Tim Lục Phù Dung đập mạnhvà loạn nhịp một hồi, "Thì ra cũng không phải chỉ mình ta muốn thống lĩnhvõ lâm." Nàng lẩm bẩm nói.
Lâu Nguyệt Sương chần chờmột chút rồi nói tiếp. "Thật rata cũng không muốn thống lĩnh võ lâm, chỉ thầm mong có thể khiến cho Lục Ánhsơn trang lớn mạnh hơn thôi, ít nhất chúng ta cũng không cần phải dựa dẫm vàongười khác, cũng không ai dám khi dễ bức hiếp Lục Ánh sơn trang!"
Lục Phù Dung nhíu mày,lại thở dài. "Giờ đừng nói là thống lĩnh võ lâm, chỉ sợ ngay cả Lục Ánhsơn trang cũng giữ không nổi!"
Lâu Nguyệt Sương cườikhổ. "Ta cũng đang lo lắng chuyện này, kỳ thật Nguyệt Lan cũng là tỷ muộitrong nhà, giao Lục Ánh sơn trang cho nàng cũng được, chỉ sợ là sau đó Lục Ánhsơn trang sẽ rơi vào tay của Hải gia, việc này..."
"Hiện tại có khuyênnhị tỷ, chỉ sợ tỷ ấy cũng nghe không lọt lỗ tai đâu?" Lâu Tuyết Du lầmbầm.
Ba người liếc mắt nhìnnhau, không hẹn mà cùng lắc đầu, thở dài, giờ là thời điểm Lâu Nguyệt Lan đắcchí nhất, sao có thể nghe lời khuyên của các nàng chứ?
Nhưng nếu không nghĩ rađược biện pháp nào, không lẽ các nàng thật phải trơ mắt đứng nhìn Lục Ánh sơntrang rơi vào trong tay của Hải gia ư?
※※※
"Lão bà, đến Vô Tíchrồi, chúng ta ở lại đây nghỉ hai ngày đi!"
Vẫn yên lặng không nghenhúc nhích gì, Phó Thanh Dương nhướng mắt, xốc lên rèm xe ngựa, lấy tay dùngsức lay Lâu Thấm Du đang vùi đầu vào trong đống sách. Sau đó chợt thấy nàng nhưđột nhiên hoàn hồn, mờ mịt nhìn chung quanh.
"Hả?"
"Đến Vô Tíchrồi!"
"Gì? Đến Vô Tích rồisao?" Lâu Thấm Du kinh ngạc nhìn phía trước thăm dò, thấy trước mắt làkhách điếm.
"Không phải nói muốnđi thăm người nhà đại tẩu sao? Sao lại..."
"Vừa mới đi ngangqua rồi, chúng ta đến thăm bọn họ, còn bọn họ lại chạy đến Thiên Sơn thăm đạitẩu."
"A? Đi qua rồi, tạisao ta không biết một chút gì cả!"
"Ta có gọi nàng,nhưng nàng không có nghe."
"...Thực xinlỗi."
Hổ thẹn cụp mắt nhìnxuống đất, Lâu Thấm Du lẳng lặng xuống xe ngựa, tuy rằng thấy bốn phía dườngnhư thập phần náo nhiệt, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dám dùng khóemắt nhìn lén.
"Ngày mai miếu ĐôngNhạc có hội chùa, chúng ta thuận đường đi xem đi!" Phó Thanh Dương khôngđể ý gì đến, nói.
Vừa nói xong, lập tức cảmgiác được bàn tay mềm mại trong tay của hắn khẽ lay động, ngoái đầu nhìn lại,thấy lão bà vẫn thiểu não gục đầu xuống, bộ dạng kiểu "Ta thực hổ thẹn,xin cho ta cơ hội sám hối", hắn thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Được rồi, được rồi,ta cũng không giận, đừng bày ra bộ dáng này cho ta xem nữa!"
Một lát sau, bọn họ vàophòng riêng trong khách điếm, Phó Thanh Dương nhìn trái nhìn phải một vòng rồilưu Tuyết Vụ lại làm bạn với lão bà, còn bản thân mình thì đến xe ngựa lấy quầnáo để tắm rửa.
"Tuyết Vụ, ở lại bảohộ lão bà của ta cho tốt, có việc gì thì kêu lớn tiếng một chút, hiểukhông?"
"gấu...gấu!"Tuyết Vụ kêu lên hai tiếng, cái đuôi lông xù vẫy không ngừng: rõ rồi!
"Tốt lắm." PhóThanh Dương gật đầu hài lòng, xoay người đi ra ngoài.
"Thanh ca."
Phó Thanh Dương ngoái đầunhìn lại. "Sao?"
Lâu Thấm Du đầy nhu tìnhchân thành nhìn hắn chăm chú. "Đừng sủng ta quá a!"
Đuôi lông mày của PhóThanh Dương nhướng lên một chút, "Ai sủng nàng?" Vẻ mặt oán giận phủnhận, "Lão cha đã nói qua, không được sủng nữ nhân, hễ sủng thì nữ nhân sẽgiương oai trên đầu ta a, cho nên ta tuyệt không sủng nàng!" Hắn thập phầnnghiêm túc trịnh trọng thanh minh.
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhịgì hết!" Phó Thanh Dương giận dữ nói, "Ta đây là chăm sóc nàng, hiểu không?Mẹ ta nói, trách nhiệm của trượng phu là chăm sóc cho lão bà, ta đây chính làhoàn thành trách nhiệm mà thôi, cho nên đừng có nói lung tung là ta sủng nàngnữa, ta tuyệt không sủng nữ nhân!" Dứt lời, hắn lộ vẻ mặt không vui đi rakhỏi phòng.
Lâu Thấm Du không khỏimỉm cười.
Đúng vậy, hắn là một namnhân như thế, thuần dương cương tính, tuyệt không có mềm mỏng, nhưng thật ra,tim của hắn còn thiện lương, ôn nhu hơn gấp mấy lần so với bất cứ nam nhân nàokhác.
Cho dù tim của hắn thậtra không thiện lương, không ôn nhu, cho dù hắn lãnh khốc hơn cả Diêm vương dướimười tám tầng địa ngục, tàn nhẫn khát máu hơn so với lục vị Tu La, nhưng tâm ýcủa hắn đối với nàng vẫn là ôn nhu nhất.
Phụ thân nhìn xem! Thấmnhi được gả cho một phu quân ôn nhu như vậy! Hắn khiến Thấm nhi thật hạnh phúc,thật hạnh phúc, đây không phải là hạnh phúc mà ngài vẫn thường không ngừng mơước đến tận lúc cuối đời hay sao?
Trong lòng thầm nói vớicha, nàng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Phó Thanh Dương một tay cầm hànhlý, một tay cầm tay nải bước vào phòng, theo sau là điếm tiểu nhị. Nàng biết,hắn đang phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị nước ấm để nàng tắm rửa, nếu không hắnchỉ cần hai gáo nước giếng là đủ tắm rửa sạch sẽ cho bản thân mình rồi.
Ngoài ra, hắn còn hỏi rõràng thời gian diễn ra hội chùa ở miếu Đông Nhạc, tuy trên đường đến đây hắn đãdẫn nàng dạo qua không biết bao nhiêu hội chùa, bao nhiêu chợ đêm.
Đúng vậy, nàng có thểkhẳng định, đây chính là hạnh phúc mà cha vẫn thường không ngừng mơ ước đến tậnlúc cuối đời!
Cho dù một ngày nào đóhắn nói với nàng hắn thật ra cũng là người trong giang hồ, nàng cũng không để ýnữa, bởi vì hắn là nam nhân có thể làm nàng hạnh phúc, mọi thứ khác đều chỉ làtiểu tiết.
Có đúng vậy không phụthân?
"Lão bà, trong miếucó bát tiên, nàng có nhớ vị nào đặc biệt hay không?"
"Không phải họ đềugiống nhau cả sao?"
"Ta đã đặt một cáibàn ở tửu lâu rồi, chúng ta qua bên đó xem cũng được."
"Ừ, được."
"À, đúng rồi, trướckhách điếm có người bán đậu hủ, nàng có muốn ăn không?"
"Ăn! ăn! Còn có mứtquả ghim thành xâu, ta cũng muốn ăn!"
"..."
※※※
Hội chùa Đông Nhạc ở HuệSơn, tục xưng là hội chùa Bát tiên tạ lễ, là hội chùa quy mô lớn nhất vùng TôNam, mỗi lần hội diễn ra liền kéo dài mấy canh giờ, đội ngũ rước lễ thường đivòng quanh đến vài dặm, chẳng những muôn người trong thành Vô Tích đều đổ xô rađường, mà dân chúng hành hương ở các huyện thành chung quanh cũng sẽ đặc biệtđến, nhóm tiểu thương lại quảng bá rao bán hàng hóa, cứ thế trên những con phốdài mười dặm từ thành Vô Tích đến Huệ Sơn đều rất đông người tụ tập tấp nập,náo nhiệt vô cùng.
Ban ngày ai nấy tranhnhau ra xem đội ngũ rước lễ, ban đêm thắp đèn ca múa hát tưng bừng, mãi đến nửađêm mới nghỉ.
Nếu phải chen chúc trongđám đông xem rước lễ, chi bằng ngồi trên lầu hai của tửu lâu nhàn nhã ngắmnhìn, đây thật là một lựa chọn thông minh nhất.
"Xíu mại ở đây ngonlắm, mau ăn đi, đừng đợi đội rước lễ đến rồi bận xem mà không ăn được!"
Phó Thanh Dương vừa thúcgiục vừa gắp xíu mại nóng hổi vào chén cho lão bà, còn có giò cháo quẩy, bánhbao...cứ liên tục gắp dồn vào cái chén nhỏ trước mặt của nàng.
"Được."
"... . . Đừng léncho Tuyết Vụ ăn như vậy!"
"Nhưng nó cũng muốnăn mà!"
Phó Thanh Dương thậtkhông biết nên khóc hay nên cười, kể từ lúc lão bà mang thai, số lần cải lãohoàn đồng càng ngày càng tăng, không có việc gì cũng làm nũng với hắn, có đôikhi hắn cũng muốn trách nàng một chút, để nàng khỏi đâm ra càng lúc càng kiêungạo.
Dù trong lòng cố tìnhnghĩ như vậy, nhưng miệng lại không thể nào mở ra trách cứ, bất đắc dĩ đànhphải thuận theo nàng.
"Ta sẽ kêu thêm haiphần nữa, được không?"
"Cám ơn Thanhca."
"Ăn nhanh đi!"
Thế là Phó Thanh Dươnglại kêu thêm mấy phần xíu mại, hai phần để Lâu Thấm Du cho Tuyết Vụ ăn, vừa rồiLâu Thấm Du lén ném cho nó mấy cục xíu mại, con tiểu súc sinh này đã lập tứcbắt đầu phun nước miếng chảy tùm lum trong quán như lũ lụt, tất cả đều là kiệttác của nó.
Nhưng nó vẫn rất nghelời, Phó Thanh Dương kêu nó gục xuống không được nhúc nhích, nó liền thật sựgục xuống không dám cử động chút nào, mặc dù cái mũi không ngừng ướt sũng, haimắt cũng lom lom nhìn lên bàn, hận không thể xuất một chiêu Hoành tảo thiênquân liếm sạch, nhưng ngoại trừ nhễu nước miếng tùm lum nó cũng không dám làmgì khác.
Mãi đến khi xíu mại đưatới trước mặt, nó mới dám há mồm thật to ra nuốt lấy nuốt để, những vẫn nằmphục xuống như cũ, ngay cả mông cũng không dám nâng lên một chút nào.
"Gì? Thanh ca, thiệtnhiều quan sai nha! Muốn bắt người sao?"
"Bắt cái đầu củanàng, là đội ngũ rước lễ đã sắp đến, quan sai đến để dẹp đường cho đội rướclễ."
"Thật sao, đến nhanhvậy ? Ta đây..."
"Ăn xong mới choxem!"
"Được thôi!"
Sau khi quan sai dọn dẹphai bên đường, nghi thức "bốn tiếng súng, tám tiếng kèn" diễn ra, đầutiên là nghênh đón bài tự sơn son thếp vàng của Bát tiên và bách thần được thờphụng trong miếu, nhạc công đánh chiêng la thổi kèn trống, theo sau là võ sĩche cờ phướng ngũ sắc, trong tay cầm lư đồng nghi ngút khói hương, vây quanh làđại kiệu nâng bát tiên.
Sau đó là biểu diễn híkịch các loại, tiếng đàn sáo Giang Nam du dương trỗi lên, có ca múa vũ, có múalửa; có đi cà khêu, làm xiếc ảo thuật; có cúng xe ngựa, nữ trang; có chọn tràẩm trà; có kẻ giả trang làm đao phủ tay cầm cương đao, có kẻ giả trang làm tùphạm; còn có người giả lóc thịt nơi cánh tay, thắt cổ..., vừa vũ vừa xướng trênđường thật vô cùng náo nhiệt.
Không biết đã qua baolâu, cuối cùng đội rước lễ náo nhiệt cũng qua đi, Lâu Thấm Du mới mỹ mãn quayđầu lại, bắt gặp ánh mắt không hề hờn giận của Phó Thanh Dương, trong lòng giậtmình, cuống quít cúi đầu xuống xem...
Trên bàn, dĩa xíu mại,bánh bao..còn hơn phân nửa chưa đụng đũa đến.
"Thực xin lỗi!"
Hổ thẹn thầm thì một câu,nàng lập tức rũ vai gục đầu xuống, tính dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt tộichứng, ai ngờ ngay cả một miếng xíu mại còn chưa kịp gắp, tất cả tội chứng trênbàn đều đã bị đem xuống cho Tuyết Vụ ăn hết, Tuyết Vụ cảm động đến muốn rơi cảnước mắt, cứ ư ử không thôi.
"Đều lạnh hết rồicòn ăn gì nữa!" Phó Thanh Dương giận dữ mắng mỏ, chợt ngoắc gọi điếm tiểunhị đến, lại kêu mấy phần xíu mại và bánh bao, giò cháo quẩy mới ra. "Nànga! Sau này mà còn không nghe lời, sẽ không mang nàng đi xem diễn nữa!"
"Được thôi, đượcthôi, thực xin lỗi mà!" Lâu Thấm Du cúi đầu nhận sai, thật tình sám hối.
Bởi vậy khi xíu mại đượcđem ra, nàng liền vùi đầu tập trung ăn, tính giải quyết tất cả những món ăn hắnkêu lên để hắn vui vẻ.
Việc này cũng không có gìkhó khăn, từ sau khi nàng mang thai liền trở nên tham ăn vô cùng, sức ăn mạnhgần bằng Phó Thanh Dương.
"Tam muội?!"
Đang bận rộn chìm đắmtrong dĩa thức ăn, bất ngờ nghe được một thanh âm quen thuộc, Lâu Thấm Du khôngkhỏi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chợt kinh ngạc đến mức trợn trừng mắt.
"Đại công tử!"
Quả thật là Vũ Văn TĩnhNhân, hơn nữa theo sau hắn còn có hai vị cô nương, cô nương lớn tuổi hơn thìđoan trang văn tĩnh, cô nương nhỏ hơn một chút thì hoạt bát bướng bỉnh. Hai vịcô nương này mặt mày rất giống nhau, xem ra hẳn là tỷ muội.
Giống như những nữ nhânkhác, tầm mắt của các nàng vừa chạm vào Phó Thanh Dương cũng không thể dịchchuyển ra nổi.
Nhưng Vũ Văn Tĩnh Nhân cănbản không để ý tới Phó Thanh Dương, trong mắt của hắn chỉ có Lâu Thấm Du."Tam muội, sao nàng lại ở đây?"
"Thanh ca dẫn ta đếnxem hội chùa." Lâu Thấm Du lén liếc Phó Thanh Dương một cái, thấy ánh mắtcủa hắn đang chăm chú quan sát đánh giá Vũ Văn Tĩnh Nhân từ trên xuống dưới, vẻmặt hồ nghi. "Sao Đại công tử ngươi lại ở đây? Ta nhớ là ngươi cũng khôngthích náo nhiệt như vầy a!"
Cuối cùng Vũ Văn TĩnhNhân cũng nhớ ra là hắn không phải đi một mình, ngoái đầu lại liếc phía sau mộtchút.
"Là Hạ Hầu Tam cô nương,nàng muốn ta dẫn các nàng đến đây."
"Thì ra là thế,vậy..."
"Lão bà, hắn là aivậy?" Phó Thanh Dương chen vào, ngữ khí hồ nghi.
"Thanh ca, ta đãtừng đề cập qua với chàng về Vũ Văn đại công tử, có nhớ không?" Lâu thấmDu trả lời thật thản nhiên.
Thời điểm nàng nghĩ mìnhthích Vũ Văn Tĩnh Nhân, có lẽ cảm thấy dường như hơi có lỗi với Phó ThanhDương, nhưng nay nàng đã nhận ra rõ rằng nàng và Vũ Văn Tĩnh Nhân chỉ có tìnhcảm bằng hữu, nàng đã có thể yên tâm thoải mái, bình tĩnh thản nhiên đối mặtvới chất vấn của Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương giậtmình. "Vũ Văn Tĩnh Nhân? Là người mà nàng kiên quyết không muốn gả cho hắnmà gả cho ta sao?"
Mặc dù đó là sự thật,nhưng trước mặt người ta cũng không thể không hề e ngại gì mà nói ra nha!
Lâu Thấm Du có chútngượng ngùng giật nhẹ ống tay áo của hắn, đợi hắn cúi thấp đầu xuống, lại dùngthanh âm nhỏ đến mức không nghe được nói bên tai của hắn, "Phải"
Ánh mắt đang nhìn chămchú trên người Vũ Văn Tĩnh Nhân lập tức thay đổi, "Thật có lỗi, lão bà takhông muốn gả cho ngươi, lại bị ta cưới mất." Phó Thanh Dương áy náy nói."Nhưng nam tử hán đại trượng phu lo gì không cưới được vợ, thí dụ như haivị cô nương phía sau ngươi kia, tuy rằng kém hơn so với lão bà của ta, nhưngcoi cũng được, ngươi cứ thử xem!"
Cái này càng quá đáng!
"Thanh ca," LâuThấm Du dở khóc dở cười đỏ mặt. "Sao chàng lại nói vậy!"
"Ta nói rất đúng sựthật a!" Phó Thanh Dương hoangmang nói. "Không đúng chỗ nào?"
Mắt thấy cặp tỷ muội kiasắc mặt càng lúc càng khó coi, ái ngại một hồi, Lâu Thấm Du thật cảm thấy thậpphần bất đắc dĩ vì cái tính chân chất thẳng như ruột ngựa của Phó Thanh Dương,rất muốn lôi ruột hắn ra cột lại, xem có thể quấn lại được mấy vòng.
"Thanh ca, chàng cẩnthận nhìn kỹ lại xem, các nàng ấy đẹp hơn so với ta đó chứ!" Nàng hạ giọngnhỏ xuống nhắc nhở hắn.
"Ai nói, nàng xinhđẹp hơn gấp mấy lần so với các nàng ấy!" Phó Thanh Dương lớn tiếng khángnghị.
Trong lòng Lâu Thấm Duthoáng chốc thật cảm động vui sướng, thật ra hai vị cô nương kia dung mạo đẹphơn nàng, nhưng trong mắt Phó Thanh Dương nàng lại đẹp hơn so với các nàng ấy.
Nhưng mà...
"Cho dù thế nàochàng cũng phải nói hai vị cô nương kia đẹp hơn ta, đây là lễ phép."
"Lễ cái rắm!"Phó Thanh Dương nổi giận. "Rõ ràng kém hơn nàng, tại sao muốn ta nóidối?"
Lâu Thấm Du không biếtnên khóc hay cười. "Thanh ca..."
Điếm tiểu nhị đứng kế bênthấy không khí có vẻ ngưng trọng, nhanh nhẩu lên tiếng. "Thực xin lỗi haivị khách quan, tiểu nhân muốn hỏi một chút, giờ xung quanh không còn bàn trống,có thể cho ba vị khách quan này ngồi chung một bàn với hai vị được không?"
"Đương nhiên khôngthành vấn đề!" Phó Thanh Dương xua tay mời khách. "Mời ngồi! Mờingồi!"
"Cám ơn." VũVăn Tĩnh Nhân lập tức ngồi xuống, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dánchặt trên người Lâu Thấm Du.
Tuy mất hứng, nhưng thấyVũ Văn Tĩnh Nhân cũng đã ngồi xuống, tỷ muội Hạ Hầu gia cũng chỉ đành miễncưỡng ngồi xuống theo, sau đó Vũ Văn Tĩnh Nhân gọi mấy món thức ăn, rồi lễ phépgiới thiệu hai vị cô nương kia.
"Hai vị này là NinhQuốc phủ Hạ Hầu gia nhị tiểu thư, tam tiểu thư."
"Thì ra là tỷ muộicủa Hạ Hầu gia." Phó Thanh Dương gật gù, "Ta tên là Phó Thanh Dương,nàng là lão bà của ta." Rồi quay đầu ra lệnh cho Lâu Thấm Du, "Mau ănnhanh đi chứ không xíu mại nguội lạnh hết!"
"Dạ, Thanh ca."
Không lâu sau, thức ăncủa Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng được đưa tới, hai bên liền im lặng dùng bữa, cũngkhông nhìn nhau và tán gẫu nữa.
Mãi đến khi Lâu Thấm Dusắp ăn xong xíu mại, Phó Thanh Dương hai mắt nhàn rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ củatửu lâu đột nhiên lên tiếng .
"Gì? Phía đối diệncó sạp bán mai hoa cao và bánh trôi kìa!" đột nhiên đứng dậy "Nàngnhất định sẽ thích, ta đi mua liền!" vừa nói xong đã vội vàng đi xuốnglầu.
Thấy Phó Thanh Dương rờiđi, hai vị tiểu thư của Hạ Hầu gia kia cũng nói nhỏ vào tai nhau rồi sau đó haingười cũng đứng dậy.
"Chúng ta cũng muốnđi mua một chút đồ, sẽ mau trở lại thôi."
"Muốn ta đi chungvới các ngươi không?" Vũ Văn Tĩnh Nhân lễ phép hỏi.
"Không cần, tự bọnta đi được rồi!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân đoánrằng chắc các nàng muốn mua đồ dùng cho nữ nhân gì đó, tự nhiên không muốn namnhân đi theo, nên cũng không ép, huống chi, thừa dịp này, hắn cũng có thậtnhiều chuyện muốn nói với Lâu Thấm Du.
Nhưng hắn còn chưa lêntiếng, Lâu Thấm Du đã mở miệng trước.
"Đại công tử, saokhông chọn một trong hai vị tiểu thư kia làm thê tử?"
Vũ Văn Tĩnh Nhân vẻ mặtgượng lại một chút, chợt thở dài, ảo não. "Cha muốn ta chọn một trong haingười bọn họ, nhưng ta cũng không..."
"Vậy sao, ta thấy vịnhị tiểu thư văn văn tĩnh tĩnh kia có vẻ thích hợp hơn." Lâu Thấm Du thànhtâm đề nghị.
Vũ Văn Tĩnh Nhân hai mắtnhìn nàng một cách mãnh liệt, không thể tin được nàng lại nói như thế,"Không, người nào ta cũng không muốn!" Hắn oán giận cự tuyệt."Tam muội, ta sẽ chờ nàng, cho dù cha ta có bức ta cỡ nào, ta cũng sẽ chờnàng!"
Chờ nàng?!
Lâu Thấm Du có chút giậtmình nhìn hắn một hồi lâu, sau đó thở dài nói. "Đừng chờ ta, đại công tử!Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không đợi được đâu!"
"Tam muội, cái thứkia là một gã buôn bán ngựa thô tục, sớm muộn gì nàng cũng sẽ không chịu nổi,ta..."
"Đại công tử!"Lâu Thấm Du nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn "Có lẽ Thanh ca thô lỗ, có lẽ hắnchỉ là một anh chàng buôn bán ngựa bình thường, nhưng mà hắn lại là một namnhân rất ôn nhu, một trượng phu rất săn sóc thê tử, hắn đối với ta rộng lượng,bao dung đến mức ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi, được ở bên hắn, ta nghĩđời này ta cũng không còn mơ ước gì nữa, thậm chí..."
"Không, không thểnào!" Vũ Văn Tĩnh Nhân không tin nàng. "Nhị tiểu thư nói cho ta biết,hắn là một nam nhân thập phần bá đạo, chẳng những bắt nàng tuân theo hắn trongmọi chuyện, thậm chí còn không cho nàng rời khỏi nhà quá ba thước, cái loại namnhân như thế này..."
Lâu Thấm Du nở nụ cười."Vậy ngươi nghĩ vì sao ta lại ở đây? Phải, hắn không cho ta rời khỏi nhàquá ba thước, nhưng đó là vì an toàn của ta, hơn nữa khi hắn biết ta cũng muốnxuất môn đi dạo đi ngắm khắp nơi, hắn liền quyết định thỏa mãn tâm nguyện củata, kỳ này xuất môn, hắn đã mang ta đi xem qua không biết bao nhiêu địa phương,thậm chí còn đến cả quan ngoại nữa..."
Nàng thỏa mãn than thở,"Đại công tử, ngươi có từng nghĩ tới ta cũng ao ước được xuất môn đi xemkhắp nơi? Có từng nghĩ tới ta cũng muốn đi dạo hội chùa, đi dạo chợ đêm? Cótừng nghĩ tới..." Nhẹ giọng cười. "Ta cũng muốn ăn mứt quả ghim thànhxâu, ăn một cách ngấu nghiến sỗ sàng?"
Vũ Văn Tĩnh Nhân thậpphần ngoài ý muốn trừng lớn mắt. "Nàng..." cũng muốn làm chuyện nhưvậy?
"Ngươi khôngcó." Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì ngươi chỉ nghĩ đến chínhmình, ngươi hy vọng ta có thể trở thành một thê tử xứng đáng, một người vợ cóthể chia sẻ một nửa trách nhiệm với ngươi, phụ trợ ngươi hoàn thành kỳ vọng củacha mẹ, còn muốn ta ở bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào ngươi cần, trấn an ngươi,an ủi ngươi, làm cho lòng ngươi bình thản lại. Đại công tử, ngươi..." nhẹnhàng một chút. "...mới là một nam nhân muốn trói buộc ta vào giađình!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân há hốcmồm, lại không biết nói gì cãi lại, bởi vì hắn đúng thật là có ý tưởng này.
"Mà Thanh ca lạitrái ngược lại với ngươi, hắn chỉ muốn ta làm một thê tử tốt, ôn thuần phụctùng, hiếu thuận với cha mẹ chồng, biết chăm lo việc nhà, hầu hạ trượng phu,sanh con dưỡng cái, sau đó..." Lâu Thấm Du cười thật ôn nhu. "Hắn sẽyêu thương ta, sủng ái ta, chẳng những quan tâm đến tâm tình của ta, cũng sẽcực lực thỏa mãn tâm nguyện của ta. Hơn nữa..."
Nàng lại thở dài thật sâutrấn tĩnh lại sự xúc động dâng trào, "Hắn nói muốn rước bài vị của cha tavào đại từ đường nhà hắn để cung phụng!" lại tươi cười thỏa mãn.
"Còn có..."Nàng thuận tay đem toàn bộ xíu mại, bánh bao còn lại trên bàn đổ xuống choTuyết Vụ ăn. "Nó tên là Tuyết Vụ, là Thanh ca đã mua cho ta , bởi vì tathích, hắn liền bỏ ra một trăm lượng mua về cho ta. Đại công tử, ngươi sẽ làmnhững chuyện như vậy sao? Chỉ vì ta thích, ngươi liền sẽ bỏ ra một trăm lượngmua một con chó bé nhỏ không giá trị gì như vậy?"
"Ta...Ta..."
"Ngươi sẽkhông." Lại một lần nữa, Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì nuôidưỡng, cưng chìu một con chó, đối với ngươi mà nói là không hề có ý nghĩa,huống chi ngươi cũng sẽ lo lắng việc này sẽ làm lệnh tôn, lệnh đường mất hứng,trách ngươi quá sủng thê tử, cho nên ngươi tuyệt sẽ không làm những chuyệnnày."
Hắn sẽ không làm nhữngchuyện này, nhưng là vì...bởi vì...
Vì cái gì?
Bởi vì đó là chuyện vônghĩa?
Bởi vì cha mẹ hắn nhấtđịnh sẽ trách hắn là quá sủng thê tử?
Vũ Văn Tĩnh Nhân toát mồhôi lạnh đầy đầu, vừa lo lắng vừa sợ hãi, rất muốn bào chữa cho chính mình,nhưng lại không nghĩ ra bất cứ từ nào có thể bác bỏ lời nói của nàng.
Bởi vì nàng nói đúng, chỉlà hắn không muốn thừa nhận sự thật.
"Đại công tử, ta vẫntừng nghĩ, trên thế gian này, ngươi là nam nhân có thể thông cảm và hiểu tanhất, có thể đối đãi ngang hàng với ta" Lâu Thấm Du nói tiếp. "Nhưngsau khi gả cho Thanh ca, ta mới hiểu được, ngươi cũng ích kỷ, bá đạo như nhữngnam nhân khác, chẳng qua bề ngoài không lộ ra mà thôi. Nhưng Thanh ca..."
Nhắc tới Phó Thanh Dương,khóe môi Lâu Thấm Du không tự chủ được liền tràn ra một nụ cười chân thành đầynhu tình, "bề ngoài hắn thật là một nam nhân rất bá đạo, nam nhân là trời,nữ nhân là đất, hắn còn hung hăng đem ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưngmà..." Nàng bật cười. "nếu thật sự ngẫm lại, bị dẫm nát dưới lòng bànchân có lẽ chính là hắn!"
"Vậy sao?" VũVăn Tĩnh Nhân bật thốt lên nói.
Lâu Thấm Du liếc hắn mộtcái, không muốn giải thích thêm, bởi vì đó là chuyện không thể dùng ngôn ngữ đểgiải thích, chỉ có thể tự mình thể nghiệm và lĩnh hội.
"Cho dù ra sao đichăng nữa, đại công tử, xin đừng chờ ta, ta tuyệt sẽ không rời bỏ Thanh ca, cảđời này ta cũng chỉ làm thê tử của hắn, ta..." Hai gò má nàng xuất hiệnhai vệt đỏ hồng như hai cánh hoa."...yêu hắn, ngươi hiểu chưa?"
Yêu tên buôn bán ngựa thôtục kia?
Sao lại có thể như vậyđược? Một gã buôn ngựa thô tục sao có thể xứng với tình cảm của nàng!
"Nhưng tam muội,ta..."
"Đại công tử, ngươinhất định có thể tìm được một đối tượng khác có thể thỏa mãn các điều kiện củangươi!"
"Nhưng..."
Mới nói được một chữ, VũVăn Tĩnh Nhân liền ngậm miệng lại không lên tiếng nữa, bởi vì Phó Thanh Dươngđã thình lình xuất liện tại thang lầu.
"Đến đây rồi, đếnđây rồi, ta xếp hàng lâu lắm mới mua được đó!" Một tay cầm một bịch maihoa cao, một tay cầm chén bánh trôi, Phó Thanh Dương thật cẩn thận đặt trướcmặt Lâu Thấm Du, tiện đà trừng mắt, rống giận. "Nàng lại cho Tuyết Vụ ănhết hả, thật đáng giận, mai mốt không mang theo nàng đi xem diễn nữa!"
"Nhưng mà..."Đôi mắt trong sáng của Lâu Thấm Du như ngập nước một cách đáng thương,"Nếu ta ăn hết những thứ đó, vậy..." Nàng liếc mắt nhìn Mai hoa caovà chén bánh trôi trên bàn. "làm sao còn bụng ăn vô hai món này a!"
Phó Thanh Dương giậtmình, nhìn xíu mại trước mặt Tuyết Vụ, rồi lại nhìn nhìn bịch mai hoa cao vàchén bánh trôi, lắc lắc đầu.
"Nói vậy cũng phải,thôi được rồi! Vậy nàng mau ăn xong đi rồi ta mang nàng đi xem biểu diễn!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân trừngmắt nhìn cảnh trước mặt, đầu tiên hắn chợt sửng sốt, sau lập tức bừng tỉnh đạingộ, hiểu được vì sao nàng nói người bị dẫm nát dưới lòng bàn chân là Phó ThanhDương.
Bởi vì, chỉ cần đủ thôngminh trong nói năng, ứng xử, muốn đem Phó Thanh Dương "dẫm nát dưới lòngbàn chân" thật là dễ dàng.
Nhưng mà, nàng sẽ lợidụng điểm này sao?
Sẽ, nàng sẽ, khi nào hắnkhông vui, nàng sẽ lợi dụng điểm này để hắn hết tức giận, nhưng những lúc khác,nàng tuyệt sẽ không lợi dụng việc này.
Nàng tình nguyện bị hắn"dẫm nát dưới lòng bàn chân", sau đó hưởng thụ sự quan tâm, sủng áicủa hắn.
Sau khi hiểu ra điều này,cuối cùng Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng không thể không hết hy vọng, Lâu Thấm Du nóiđúng, hắn rất ích kỷ, không thể ”đơn thuần” được như Phó Thanh Dương.
Hắn cưới vợ là vì mụcđích có lợi cho chính bản thân mình, mà Phó Thanh Dương chỉ cưới vợ vì đơnthuần muốn cưới vợ.
Việc gì hắn cũng nghĩ đếnbản thân mình trước tiên, sau đó mới lo lắng đến Lâu Thấm Du, đến lúc không thểđảm đương nổi, hắn cũng sẽ nghĩ đến việc hy sinh nàng.
Còn Phó Thanh Dương, hắncũng không có nghĩ đến chính bản thân mình trước hoặc nghĩ đến ai sau, hắn chỉđơn thuần chiếu cố thê tử, che chở thê tử, nên thế nào thì liền làm thế ấy,cũng không lo lắng nghĩ ngợi là làm như vậy có bạc đãi chính mình hay không,hoặc là làm như vậy có khiến ai mất hứng hay không.
Bọn họ là ”phu thê” chânchính, mà không phải là ”phu” và ”thê” vì mục đích nào đó mà phải ở chung vớinhau.
Chứng kiến cảnh Lâu ThấmDu vì thấy Phó Thanh Dương trở cổ tay "hô biến" ra một xâu mứt quảghim rồi nhất thời kinh hỉ đoạt lấy, vội vội vàng vàng cắn lấy cắn để, Vũ VănTĩnh Nhân không khỏi hổ thẹn cười khổ.
Người chân chính khôngxứng với Lâu Thấm Du là hắn mới đúng!
※※※
Hội chùa Đông Nhạc vôcùng náo nhiệt rốt cuộc cũng trôi qua.
Hôm sau, bọn họ tiếp tụccuộc hành trình đi về phía nam, Lâu Thấm Du còn đang đoán xem không biết PhóThanh Dương lại dẫn nàng đi đâu chơi tiếp, không ngờ vừa mới đi ngang qua mộtthành trấn, xe ngựa đột ngột ngừng lại, nàng tưởng thành trấn này có chỗ nào đóđặc biệt nên Phó Thanh Dương muốn dẫn nàng đi xem.
Ai ngờ màn xe cuốn lên,Phó Thanh Dương lại tiến vào thăm dò, vội vã nói: "Chúng ta không nghỉtrọ, cũng không đến Nam Dương nữa!"
"Tại sao?"
"Ta vừa nhận đượcthư tín của đại ca, hắn nói Lục Ánh sơn trang xảy ra chuyện phiền toái, muốnchúng ta mau chóng trở về, hắn cũng sẽ đến đó hội họp cùng chúng ta."
Trong lòng Lâu Thấm Ducăng thẳng. "Chuyện phiền toái gì vậy?"
Phó Thanh Dương lắc lắcđầu. "Ta cũng không biết, trong thư đại ca chưa nói rõ ràng, chỉ bảo chúngta mau chóng trở về, hắn nói nhạc mẫu cần chúng ta hỗ trợ."
"Ừ, vậy chúng ta mauchóng đi đi!"
Thế là, cả hai lại tiếptục lên đường, Phó Thanh Dương đi mau hơn nhưng vẫn chú ý không làm ảnh hưởngđến sức khỏe của Lâu Thấm Du, mặt mày bơ phờ mệt mỏi, râu ria lởm chởm, tóc tailộn xộn, mà Lâu Thấm Du cũng không để ý mấy, chỉ một lòng lo lắng không biếtLục Ánh sơn trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì phiền toái?
Có thể khẳng định chuyệnphiền toái này tất nhiên là chuyện trên giang hồ, nếu là như vậy, phu quân chỉbiết buôn bán ngựa thôi, cũng đâu có giúp được gì?
"Lão bà."
"Dạ?"
"Đừng lo lắng, có taở đây, tất cả cứ giao cho ta là được rồi!"
Kỳ lạ là vừa nghe PhóThanh Dương nói như vậy, không hiểu sao nàng lại thật sự ổn định tinh thần lại.
Rõ ràng hắn chỉ là mộtanh chàng buôn bán ngựa bình thường, không có nửa điểm liên quan đến giang hồ,cũng tuyệt không thể giúp đỡ được bất cứ việc gì, nhưng mà...
Nàng tin tưởng hắn!
Bởi vì hắn là người ngaycả lời nói dỗ ngọt dễ nghe cũng không biết nói, từ trước đến nay hắn luôn luônchỉ biết nói thẳng, không nói đến nửa câu nói dối.
Không phải không nói, màlà sẽ không nói, hắn quá thẳng thắng trực tính, căn bản không hiểu nên nói dốinhư thế nào.
Có lẽ giống như hắn đãbán ngựa cho muội muội của nàng, hắn cũng đã mua bán giao dịch với những ngườigiang hồ, nên biết vài vị thành danh trên giang hồ, có lẽ hắn có thể thỉnh bọnhọ đến hỗ trợ, có lẽ...
"Đúng rồi, lão bà,thiếu chút nữa đã quên..."
"Thanh ca?"
"Ba viên thuốc nàylà đại ca đã gửi cho ta, nàng giữ lấy, trước khi bước chân vào Lục Ánh sơntrang, phải nhớ rõ uống một viên chung với máu của ta..."
Máu của hắn?!
"Gì?"
"Tuy rằng thứ độckia ngay cả Đường môn cũng không giải được, nhưng không làm khó được nhị ca củata..."
Độc?!
"Dạ?"
"Cho nên trăm ngànlần đừng quên, nhất định phải dùng máu của ta uống viên thuốc trước rồi mới cóthể tiến vào Lục Ánh sơn trang!"
"..."
Lục Ánh sơn trang rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?