Sáng sớm, trời còn chưasáng, Lâu Thấm Du đã bận rộn túi bụi trong căn phòng bếp đơn sơ, bếp lò lớn đểnấu nước, bếp lò nhỏ để nấucơm. Khi ánh rạng đông đầu tiên lướt qua ngọn cây lọt vào khe cửa sổ trongphòng bếp thì nàng đã ôm một chậu nước ấm trở lại phòng ngủ, vừa đúng lúc haichân của Phó Thanh Dương rơi xuống đất.
"Thanh ca, chào buổisáng."
"Ừ."
Lười biếng lên tiếng, PhóThanh Dương ngáp dài, xuống giường để Lâu Thấm Du hầu hạ hắn mặc quần áo, rửamặt, chải đầu.
Hơn ba tháng qua đi, LâuThấm Du cuối cùng cũng biết thói quen của phu quân nàng, đã không còn đỏ mặtthất thố khi thấy hắn trần truồng nữa, lại càng không chăm chăm ngắm nhìn mặtcủa hắn đến xuất thần, cũng hiểu thấu tính tình của hắn, biết hắn thật ra làmột nam nhân rất đơn thuần, rất thẳng thắn, rất dễ hầu hạ.
Thí dụ như lần đầu tiênhắn ăn thức ăn nàng làm, nàng từng hỏi hắn, hắn cảm thấy trù nghệ của nàng nhưthế nào, lúc ấy, câu trả lời của hắn là...
"Không thể so vớimuội muội của ta; nhưng có thể so với nương của ta."
Nói cách khác, trù nghệcủa nàng còn cần phải cải thiện.
"Ừ, ta biếtrồi." Nàng cũng không có không vui, ngược lại, nàng thật cao hứng, bởi vìhai câu này đơn giản mà nói lên sự thật, ngoài ra nàng còn hiểu được mộtchuyện.
Phó Thanh Dương là mộtngười thẳng thắn, nàng vĩnh viễn không cần lo lắng hắn sẽ lừa gạt nàng.
Hơn nữa, cho dù nàng làmđồ ăn thật sự không ngon, nhưng hắn luôn biết cách cổ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-no-tuong-cong/2250532/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.