Những ngày sau đó Hạ Thanh Khê bận rộn y như lời cô đã nói, mỗi ngày đều có gia sư thay phiên nhau đến nhà để dạy kèm. Những ngày Cố Yên Chi đến câu lạc bộ văn nghệ, Hạ Thanh Khê cũng không còn thời gian để chờ nàng trở về như trước đây. Cố Yên Chi sẽ lang thang ở trường cho đến khi cổng trường đóng, nàng lại đi nơi này nơi kia, có khi cảm hứng đến thì ngồi ở một nơi nào đó chăm chút cho tiểu thuyết của nàng.
Mỗi ngày nàng đều trở về nhà rất muộn, buổi tối ngày kia nàng quay về nhà khi đồng hồ đã điểm 9 giờ tối, Trương Tĩnh Nhàn ở dưới bếp rót nước uống chuẩn bị đi ngủ, tiếng lạch cạch từ cửa chính vang lên, Cố Yên Chi đi vào nhà, nàng đi đến phòng bếp nhìn thấy Trương Tĩnh Nhàn cũng không chào hỏi mà quay lưng bỏ lên phòng.
Trương Tĩnh Nhàn siết chặt cái ly thủy tinh trong tay nhìn chằm chằm Cố Yên Chi. Mỗi một ngày nàng cao hơn, nàng xinh xắn hơn và trưởng thành hơn tỉ lệ thuận với sự giao tiếp giữa bà ấy với nàng ngày càng ít đi, thậm chí đến bây giờ là không còn giao tiếp nữa. Ánh mắt Cố Yên Chi ngày bé rất ngây thơ, đáng yêu, càng lớn đôi mắt ấy càng tĩnh lặng và hiện tại nó lại mờ mịt một chút dao động trong đó cũng không có.
Lúc nàng còn nhỏ, vì 3 năm mới mang thai nàng, vì nàng sinh non mà yếu ớt, Trương Tĩnh Nhàn đã rất yêu thương bảo bọc nàng. Nhưng không biết vì sao câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-nhu-ha/2832792/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.