Chương trước
Chương sau
Trở lại với một tháng cuối cùng quyết định tương lai sau này của các nàng. Hạ Thanh Khê bận đến tối mặt tối mày, Cố Yên Chi cũng bắt đầu dành hết mọi sự tập trung cho những ngày chạy nước rút này.

Gần đây Trương Như đã bắt đầu đi làm việc từ sáng sớm đến chiều tối mới về nhà. Cô ta cũng không còn sức để gây chuyện với Cố Yên Chi nữa, nàng cảm thấy đến thư viện công cộng cũng quá bất tiện nên đành học bài ở nhà. Mỗi buổi tối khi Trương Như quay về nhà, Cố Yên Chi sẽ mang tập sách đén phòng khách để học, có những ngày nàng ngủ quên trên ghế sofa. Trương Tĩnh Nhàn nửa đêm sẽ thức dậy đi kiểm tra và đắp chăn cho nàng.

Cố Yên Chi không đi lang thang ở ngoài nữa, nàng cũng càng không có thời gian để tự nấu ăn nên mỗi ngày Trương Tĩnh Nhàn đều sẽ nấu ăn cho nàng, bà ấy nấu cho Cố Yên Chi một phần ăn tiêng với thức ăn của Cố Yên Hoa và Trương Như, Cố Yên Chi không từ chối, cũng không bỏ bữa làm bà ấy rất vui mừng. Dù là đã muộn màng thế nào đi chăng nữa, Cố Yên Chi mãi mãi vẫn là con gái của bà, bà sẽ từ từ bù đắp lại những nỗi đau mà mình đã gây ra cho đứa con gái ngoan ngoãn này.

Một ngày hè nóng bữc giữa tháng 7, kỳ thi cuối cùng của thời học sinh diễn ra. Các nàng phải thi trong 3 ngày liên tiếp, với Cố Yên Chi là toán học, ngữ văn, tiếng Anh và tổng hợp các môn xã hội. Bài thi của Hạ Thanh Khê cũng bao gồm 3 bộ môn chính và bài thi tổng hợp các môn tự nhiên. 3 ngày thi, Hạ Chính Tùng đều đến để đưa đón Hạ Thanh Khê đi thi. Suốt một tuần đó cô chưa từng được nhìn thấy Cố Yên Chi.

Trong các môn thi của mình Cố Yên Chi sợ nhất là tiếng Anh, nàng học kiểu gì cũng sẽ không thể nuốt trôi mấy từ ngữ khó nhằng của môn tiếng Anh. Mặc dù làm bài không tốt lắm, nhưng qua được môn tiếng Anh tâm trạng Cố Yên Chi liền rất tốt, tất cả các môn còn lại nàng đều làm tốt.

Sau khi thi môn tổng hợp cuối cùng, ngày hôm sau vì thức đêm và áp lực suốt một thời gian dài Hạ Thanh Khê liền bị bệnh phát sốt đến mức nửa đêm đó Ôn Noãn Noãn phải đưa cô đến bệnh viện để truyền dịch. Hạ Thanh Khê bị bệnh hết một tuần lễ, tổng thời gian cô không được nhìn thấy Cố Yên Chi đã là nửa tháng. Khi đã khỏe lại những tưởng sẽ được đến gặp Cố Yên Chi, Ôn Noãn Noãn lại bắt Hạ Thanh Khê đi cùng ông bà ngoại đến một ngôi chùa trên núi để cầu phúc. Hạ Thanh Khê rất tức tối nhưng cũng không thể cãi lời mẹ.

Lúc đến chùa, cô lại phát hiện ở đó không hề có mạng, ngay cả gọi điện thoại thường cũng không được. 3 ngày du lịch đối với Hạ Thanh Khê chẳng khác nào cầm tù, buổi sáng thì phải leo lên núi để cúng bái, buổi chiều thì phải tụng kinh nghe giảng. Tối thì không được ngủ điều hòa lại còn bị muỗi đốt. Ở đây so với nhà ông ngoại Lý Tiểu Trân cuộc sống thảm hơn rất nhiều.

Lúc trở về nhà, Hạ Thanh Khê nhắn cho Cố Yên Chi rất nhiều tin hẹn nàng đi ra ngoài chơi nhưng tận ngày hôm sau Cố Yên Chi mới trả lời cô. Hạ Thanh Khê lập tức đạp xe đến nhà Cố Yên Chi, một lát sau Cố Yên Chi mới mở cổng đi ra, Hạ Thanh Khê nhíu chặt mày. Tóc của nàng đã được cắt ngắn ngang vai còn để mái, Hạ Thanh Khê không thích tóc ngắn nhưng cô phải công nhận Cố Yên Chi để tóc ngắn càng đáng yêu hơn, Hạ Thanh Khê vẫn lưu luyến mái tóc dài mượt của nàng.

Hai nàng đi đến một cái hội chợ mùa hè, Hạ Thanh Khê mua rất nhiều đồ ăn mà mình và Cố Yên Chi yêu thích, hai nàng ở một công viên gần đó ngồi ăn. Sau khi ăn no, Hạ Thanh Khê thu dọn rác đem bỏ vào thùng rác, lúc cô quay lại Cố Yên Chi đang chăm chú bấm điện thoại. Cô rón rén đi đến gần nàng, nhân lúc Cố Yên Chi không để ý Hạ Thanh Khê vòng một tay bắt lấy ót sau đầu của nàng để giữ Cố Yên Chi không bật ngửa ra sau, tay kia thì hung hăng vén cái tóc mái của nàng lên.

Cố Yên Chi vùng vẫy nhưng sức của nàng làm sao so được với Hạ Thanh Khê. Khi cái mái được vén lên, Hạ Thanh Khê lập tức biết ngay mình đoán đúng, cái mái chỉ để che vết thương của nàng, trán Cố Yên Chỉ bầm xanh một mảng rất to. Hạ Thanh Khê xót xa nhíu chặt mày hỏi nàng.

_ Sao lại bị thương?

Cố Yên Chi không trả lời, Hạ Thanh Khê mãi vẫn không buông nàng ra, như kiểu đang đọ xem ai cứng đầu hơn, Cố Yên Chi thua cuộc đành thừa nhận.

_ Tôi đánh nhau với Trương Như.

Hạ Thanh Khê trợn tròn mắt không khỏi lo lắng, Cố Yên Chi trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh và dịu dàng, nàng sao lại đánh nhau với người khác đến nông nổi này.

_ Tại sao lại đánh nhau? - Hạ Thanh Khê càng nhíu chặt mày lộ ra vẻ căng thẳng.



_ Chị ta tự ý động vào đồ của tôi.

Cố Yên Chi thành thật thuật lại, Trương Như nhân lúc nàng đến siêu thị đã mang laptop của nàng ra khỏi nhà, đến tối cô ta mới trở về, lúc trả laptop lại cho nàng thì màn hình đã bị nứt. Cố Yên Chi rất tức giận, mặc dù nàng đã lưu tất cả các file của mình ở mail nhưng hành động Trương Như dám tự ý lấy đồ riêng tư của nàng lại còn làm hư khiến Cố Yên Chi không nhịn được. Nàng và cô ta lớn tiếng cãi nhau một trận ầm ĩ trong nhà, Trương Như ỷ thói quen trước đây từng bắt nạt nàng liền đánh Cố Yên Chi. Nàng cũng không phải còn nhỏ nữa, Cố Yên Chi bộc phát tính tình liền chạy đến nắm tóc cô ta.

Nàng và Trương Như ẩu đả nhau đến lăn mấy vòng ở trên sàn, Trương Tĩnh Nhàn thấy ồn ào chạy vào xem thì thấy một cảnh vô cùng hỗn loạn. Bà ấy can Cố Yên Chi và Trương Như ra, bà không thể trách mắng Trương Như được nên đành mua cho Cố Yên Chi một cái laptop mới. Nhưng hành động này của Trương Tĩnh Nhàn làm nàng rất uất ức, bà ấy không có lấy một câu bênh vực nàng, laptop hư có thể sửa được nhưng Trương Như đã sai lại còn đánh nàng, Cố Yên Chi càng thêm ủy khuất.

Hạ Thanh Khê nghe xong trong lòng liền rất xót xa, cô dịu dàng hỏi Cố Yên Chi.

_ Có còn bị thương ở đâu nữa không?

Cố Yên Chi do dự, nàng biết Hạ Thanh Khê đã hỏi thì nàng cũng không giấu được cô, Cố Yên Chi vén tay áo khoác lên. Hạ Thanh Khê có thể nhìn thấy những vết thương rất dài dọc theo cánh tay, là do móng tay để lại, lúc Cố Yên Chi nắm lấy tóc của Trương Như, cô ta đã cào vào cánh tay của nàng.

Hạ Thanh Khê nắm lấy cánh tay của Cố Yên Chi, ngón trỏ khẽ sờ lên vết thương đã đóng vẩy, cô mím môi đau lòng. Hạ Thanh Khê vừa tức giận vừa đau lòng, hai bàn tay cô bắt lấy gương mặt Cố Yên Chi.

_ Cậu càng ngày càng không biết sợ là gì, cậu nhỏ con như vậy đánh lại người khác sao, còn dám đi đánh nhau?

Cố Yên Chị bị Hạ Thanh Khê bóp vào mặt nên không thể mở miệng cãi lại được đành mặc kệ Hạ Thanh Khê muốn làm gì thì làm.

Buổi tối Hạ Thanh Khê chở Cố Yên Chi về nhà, khi nàng vào nhà Trương Tĩnh Nhàn cũng đã đi làm về. Cố Yên Hoa ở trong phòng khách xem TV, Cố Yên Chi đi ngang qua phòng bếp thì bị Trương Tĩnh Nhàn gọi lại.

_ Yên Chi, không ăn tối sao?

_ Con ăn rồi. - Cố Yên Chi lạnh lùng trả lời rồi bỏ đi về phòng.

Trương Tĩnh Nhàn thở dài nhìn vào đĩa thịt viên bà đã nấu cho Cố Yên Chi, thời gian nàng ôn thi bà ấy đã kéo gần khoảng cách với nàng hơn một chút. Nhưng từ vài ngày trước khi Cố Yên Chi và Trương Như đánh nhau, bà không nói đỡ cho nàng một câu, Cố Yên Chi lại giữ khoảng cách với Trương Tĩnh Nhàn như trước.

Trương Như là cháu họ của bà ấy, Trương Tĩnh Nhàn biết Trương Như thường bắt nạt Cố Yên Chi nhưng bà cũng không tiện la mắng Trương Như. Nếu như là Cố Yên Hoa, chắc chắn cũng sẽ giận bà, cũng sẽ làm ầm ĩ cả lên, Cố Yên Chi thì không như vậy, nàng rất ít khi bạo tính nhưng chính vì tự mình chịu đựng nên nàng sẽ tự tránh xa những người làm nàng bị tổn thương thay vì trả thù họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.