_ Cô, con cũng muốn đi mua ít đồ cho ba mẹ. – Trương Như cũng đòi đi theo.
Cố Yên Chi không từ chối, nàng đợi hai người bọn họ thay đồ rồi cùng đi đến siêu thị.
Cố Yên Chi mua mấy nguyên liệu để làm bánh, Trương Tĩnh Nhàn thì mua thực phẩm và gia vị ở trong nhà, Trương Như mua rất nhiều bánh kẹo cho đứa cháu trai 1 tuổi của cô ta và thực phẩm chức năng cho ba mẹ cô ta. Dạo siêu thị hơn 1 tiếng sau thì Trương Như đẩy cái xe đầy ắp đồ của ba người họ đến quầy tính tiền. Khi nhân viên tính xong, cho tất cả đồ vào túi và báo giá tiền. Trương Tĩnh Nhàn định lấy tiền ra trả thì Cố Yên Chi đã nhanh hơn lấy ra một tấm thẻ để quẹt.
Trương Như mở to mắt nhìn nàng, Trương Tĩnh Nhàn thì lúng túng không biết nên làm sao. Cố Yên Chi tính tiền xong thì xách lấy mấy cái túi đồ, Trương Tĩnh Nhàn và Trương Như cũng đi đến cầm giúp nàng. Trương Tĩnh Nhàn lo lắng nói với nàng.
_ Yên Chi, tiền của con để đi học sử dụng không cần...
_ Cũng không có bao nhiêu, thực phẩm cũng là mấy ngày nữa mẹ về quê đều là con sử dụng, còn mấy thứ đồ kia, xem như là quà con gửi tặng cậu mợ. - Cố Yên Chi lạnh nhạt nói.
Trương Tĩnh Nhàn mím môi, không ngăn cản nàng nữa, Trương Như thì cảm thấy có chút xấu hổ nên cả buổi không dám nói gì. Về nhà, Trương Tĩnh Nhàn sắp xếp đồ vào tủ lạnh, Trương Như thì mang đồ đi đóng thùng để vài ngày nữa mang về quê, Cố Yên Chi bắt tay vào làm bánh.
...
Ngày mùng 3 tết, Hạ Thanh Khê lại như thường đến đón Cố Yên Chi, hai nàng cùng đến quán mì của ông bà nội Lý Tiểu Trân ăn, lại cùng nàng ta đến rạp chiếu phim. Ngày mùng 4, Hạ Thanh Khê đưa Cố Yên Chi đến nhà mình, nàng mang bánh quy cho Hạ Thiên San, cô bé vô cùng thích thú. Ôn Noãn Noãn nhìn thấy hai đứa con gái mình rất yêu thích Cố Yên Chi cũng đành thở dài, nàng vừa xinh xắn vừa giỏi giang, ngay cả Ôn Noãn Noãn cũng quý mến nàng. Bà ấy tự nhủ ở trong lòng Hạ Thanh Khê mặc dù thích nữ sinh nhưng ít ra con gái bà vẫn rất biết nhìn người đi.
Ôn Noãn Noãn lo lắng, nếu Cố Yên Chi đồng ý ở cùng một chỗ với Hạ Thanh Khê, hai nàng còn phải đối mặt với gai đình Cố Yên Chi, còn có Hạ Chính Tùng. Ôn Noãn Noãn sợ ông ấy sẽ ngăn cản hai nàng, Hạ Chính Tùng đặc biệt quan tâm đến Hạ Thanh Khê hơn là Hạ Thiên San, chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ấy, không biết Hạ Chính Tùng sẽ làm gì?
Buổi tối hôm đó Cố Yên Chi cũng ngủ ở tại nhà của Hạ Thanh Khê, sáng ngày mùng 5, Ôn Noãn Noãn đột nhiên muốn đưa hai nàng đi mua sắm, bà ấy chở hai nàng và Hạ Thiên San đến trung tâm thương mại mua nhiều quần áo và giày dép mới. Cố Yên Chi rất ngại không dám nhận nhưng Ôn Noãn Noãn một mực bắt nàng phải nhận hết số đồ bà ấy mua.
Mùng 6, Trương Tĩnh Nhàn đưa Trương Như và Cố Yên Hoa trở về nhà. Bà ấy nhân mấy ngày ngắn ngủi Cố Yên Chi còn ở nhà mà nấu cho nàng nhiều thức ăn ngon một chút. Cố Yên Chi bây giờ đã lớn, bà ấy muốn bù đắp cho nàng cũng không thể làm gì ngoài việc nấu cho nàng mấy món ăn nàng yêu thích.
Mùng 8, Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê phải quay lại thành phố N để hôm sau vào học. Buổi sáng nàng vẫn ở nhà, Trương Tĩnh Nhàn chuẩn bị cho nàng mấy thức ăn khô để Cố Yên Chi mang đi. Đây là thành ý của Trương Tĩnh Nhàn, nàng cũng không nỡ từ chối bà ấy nên đành nhận lấy đóng vào trong một cái thùng carton.
2 giờ chiều nàng cùng Trương Tĩnh Nhàn mang theo đồ đạc đứng trước cổng chờ Ôn Noãn Noãn đến. Một chiếc xe hơi màu đen rất lạ tấp vào ngay trước mặt nàng, Cố Yên Chi không biết về mấy nhãn hiệu xe hơi nên nàng không đóan được chỉ biết đây không phải xe của Ôn Noãn Noãn. Cửa xe phía ghế lái mở ra, Hạ Thanh Khê bước xuống rồi đi vòng sang Cố Yên Chi, nàng nhíu mày khó tin, sau đó cúi đầu áp sát vào kính xe nhìn vào bên trong. Hạ Thanh Khê bật cười vỗ vào trán của nàng thật nhẹ.
_ Cậu đi bắt ghen sao? Trên xe không còn ai đâu.
Cố Yên Chi lườm Hạ Thanh Khê một cái, nàng vẫn không tin là Hạ Thanh Khê lái xe. Cô nhanh chóng giải thích.
_ Đây là xe của tôi. - Hạ Thanh Khê vỗ vỗ vào cửa xe.
_ Của cậu? – Chân mày Cố Yên Chi càng nhíu chặt hơn.
_ Quà của ông bà nội tôi. - Hạ Thanh Khê cúi người ôm lấy mấy thùng đồ của nàng đi vòng ra sau xe.
_ Cậu biết lái xe sao? - Cố Yên Chi vẫn còn ngơ ngác.
_ Tôi có bằng lái đây, cậu đừng có khi dễ tôi. - Hạ Thanh Khê vừa cười vừa bỏ đồ vào cốp xe.
Cố Yên Chi vẫn không tin vào những thứ chính mắt nàng thấy, chính tai nàng nghe, nàng đứng đờ tại chỗ, Hạ Thanh Khê từ lúc nào lại biết lái xe và có bằng lái xe? Trương Tĩnh Nhàn giúp Hạ Thanh Khê xếp mấy thùng đồ vào xe xong, Hạ Thanh Khê vòng đến bên cạnh Cố Yên Chi mở cửa ghế phó lái cho nàng. Cô vừa cười vừa nói.
_ Cố đồng học yên tâm tôi thật sự có bằng lái xe.
Trương Tĩnh Nhàn sợ Hạ Thanh Khê chờ lâu liền hối thúc Cố Yên Chi, nàng leo lên xe ngồi, Hạ Thanh Khê đóng cửa xe rồi cúi đầu chào Trương Tĩnh Nhàn. Cố Yên Chi ngồi như một cái tượng ở trên xe, Hạ Thanh Khê ngồi vào ghế định khởi động xe thì phát hiện Cố Yên Chi còn chưa chịu thắt dây an toàn. Cô cười cười rồi nghiêng người qua thắt lại cho nàng. Hạ Thanh Khê điều khiển vô lăng lái xe đi, Cố Yên Chi nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Thanh Khê.
_ Cậu đừng nhìn tôi nữa, tôi không có tập trung lái xe được a! - Hạ Thanh Khê cười cười nói.
Cố Yên Chi thấy Hạ Thanh Khê lái xe rất thành thạo lúc này mới yên tâm mà không nhìn cô nữa. Hạ Thanh Khê sợ nàng buồn chán nên đã bồi nàng nói không ít chuyện nhưng chỉ khoảng 1 tiếng sau Cố Yên Chi đã ngủ say mất. Hạ Thanh Khê dừng đèn đỏ lấy áo khoác đắp lên người của nàng rồi chỉnh lại nhiệt độ bên trong xe.
Tháng 2 thời tiết đã dần ấm hơn một chút, những tia nắng chói lọi của buổi xế chiều chiếu lên trên những tấm kính của tòa nhà cao tầng sáng đến lóa mắt. Đường phố vẫn còn thưa thớt vì người dân chưa chính thức đi làm và đi học lại. Hạ Thanh Khê lái xe trên đường thật êm ái, chỉ mất khoảng hơn 3 tiếng, xe của cô đã đi vào trung tâm thành phố N, Hạ Thanh Khê chọn một cái đường vòng xa hơn đường đi thường ngày.
Cố Yên Chi ngủ rất ngon nhưng chỉ cần xe dừng lại, động cơ xe tắt thì nàng sẽ lập tức thức giấc. Hạ Thanh Khê vừa lái xe vừa quan sát cảnh sắc hai bên đường, phía sau trường đại học có một công viên rất lớn và mát mẻ, đợi đến mùa hè cô sẽ đưa Cố Yên Chi đến đây hóng gió.
Sinh viên đã bắt đầu đổ xô về lại ký túc xá nhưng những hàng quán vẫn chưa mở cửa bán. Hạ Thanh Khê lại đánh xe đi đến một con phố sang trọng hơn, nơi đặt trụ sở của những công ty giải trí lớn. Cô nhìn thấy một thương hiệu trà sữa bên cạnh Tinh Quang Entertaiment, Hạ Thanh Khê cẩn thận tấp xe vào lề đường, cô không tắc máy xe, Hạ Thanh Khê vào quán mua hai cốc trà sữa, bên cạnh có một cửa hàng pizza, Hạ Thanh Khê cũng vào mua một cái pizza cỡ lớn rồi mới lái xe về căn hộ của mình.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Để mừng lễ nên cho mọi người chút cẩu lương vào chương sau, chúc mọi người đọc truyện ngon miệng!!!
Hà Phương: Đây đã là cái bát to nhất của nhà tôi rồi, có đủ để đựng không?
Tác giả: Cậu nên lấy thêm vài cái bát nữa để dự trữ cẩu lương này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]