Một tia chớp lóe sáng xẹt ngang qua mây đen, lại đến âm thanh ầm ầm vang động của sấm truyền đến, Trương Tĩnh Nhàn bị trận sấm chớp làm cho giật bắn người tỉnh dậy, bà ấy mơ màng mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà bà ấy vẫn luôn nhớ đến gần ở ngay trước mặt.
Trương Tĩnh Nhàn không biết đây là mơ hay là ảo nhưng bà ấy hạnh phúc, môi mỉm cười, một nụ cười tươi tắn vẽ trên khuôn mặt gầy gò tiều tụy như một bức tranh châm biếm. Cố Yên Chi quay sang nhìn bà ấy, Trương Tĩnh Nhàn mỉm cười với nàng, nàng bước đến bên cạnh giường.
_ Mẹ đói không? Có muốn ăn một chút gì không?
Cố Yên Chi dịu dàng nói, Trương Tĩnh Nhàn lắc đầu, giọng nói vì mệt mỏi và đau đớn mà nói rất nhỏ, thều thào.
_ Yên Chi, làm sao con biết?
Nàng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.
_ Là bệnh viện đã gọi đến cho con. Tại sao lại không trị bệnh, sao lại không cho con biết?
Nàng đã cố gắng bình tĩnh nhưng khi đối diện với gương mặt không còn một chút sức sống của Trương Tĩnh Nhàn, nước mắt nàng vẫn rơi xuống, nàng cảm thấy uất ức cũng đau lòng đến tan nát ruột gan. Bà ấy nhìn nàng bằng cặp mắt khổ sở.
_ Mẹ xin lỗi, Yên Chi, từ nhỏ mẹ đã không cho con được tình thương của một người mẹ, mẹ nợ con, mẹ làm sao dám khiến cho con phải khổ cực vì mẹ.
Cố Yên Chi cúi gằm mặt, nước mắt rơi xuống mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-nhu-ha/2832504/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.