Năm đó, Giản Minh Nguyệt nhận được giấy báo trúng tuyển đã gần như đã khóc ngất lên. Cô ấy sinh ra trong một gia đình nghèo trọng nam kinh nữ, ở trên có một anh trai, ở dưới lại có em trai nhỏ hơn 3 tuổi. Là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng ba mẹ đều không yêu thương, còn xem cô ấy là gánh nặng của gia đình.
Giản Minh Nguyệt từ nhỏ đã rất thông minh so với những đứa trẻ bằng tuổi, năm tiểu học, cô ấy được 11 tuổi, giáo viên nhìn thấy khả năng của cô ấy nên đã đến tận nhà để khuyên nhủ ba mẹ Giản Minh Nguyệt cho cô ấy làm bài kiểm tra đầu vào của sơ trung để được nhảy lớp.
Hai người họ sợ lên sơ trung sẽ phải tốn thêm nhiều tiền học nên đã dứt khoát từ chối, lão sư tiếc nuối cho Giản Minh Nguyệt, đã tự ý đưa cô ấy tham dự kỳ thi, ba mẹ Giản Minh Nguyệt biết chuyện đã chạy đến trường học quậy phá một trận. Từ đó các lão sư sợ hãi cũng không dám bồi dưỡng cho Giản Minh Nguyệt nữa.
Năm cuối của sơ trung, Giản Minh Nguyệt tham dự kỳ thi tuyển sinh của cao trung, trong khi những học sinh gần nhà đều nhận được giấy báo trúng tuyển, cô ấy đợi mãi cũng không thấy đến lượt mình. Đến khi gần nhập học, buổi trưa ngày đó, khi ba mẹ đều đã đi làm, Giản Minh Nguyệt dọn dẹp nhà mới phát hiện giấy báo trúng tuyển của mình bị giấu ở dưới cái TV vuông và to ngày xưa.
Cô ấy tức giận đến bật khóc chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-nhu-ha/2832492/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.