Chương trước
Chương sau
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng thét to.

Ánh đao và bóng thương.

Tất cả đều diễn ra sau khi Trương Thán nói xong câu này.

Đám người áo đen hầu hết đã xông vào, đồng loạt đâm ra thương của bọn họ.

Trong bọn họ có người ra tay với Đường Bảo Ngưu, có người ra tay với Trương Thán, có người lao đến Bành Tiêm, Tập Luyện Thiên và Mạnh Không Không thi triển sát chiêu.

Những người bên cạnh ba gã Đao Vương đều lần lượt rút đao.

Mạnh Không Không kêu lên:

- Chờ một chút…

Nhưng lời nói của hắn chỉ có tác dụng với đám người cầm đao, còn đối với đám sát thủ cầm thương lại hoàn toàn vô dụng.

Thương múa thương đâm, đao vung đao chém.

Đám đao khách đều dừng tay, chỉ có Tập Luyện Thiên đột nhiên xông lên.

Sau đó bọn họ bỗng nhìn thấy mộng, một giấc mộng rực rỡ.

Mộng vốn là thứ không nhìn thấy, chỉ tồn tại trong giấc ngủ.

Mộng có thể nghĩ đến, nhưng lại không thể chạm đến.

Nhưng mộng đôi khi cũng có thể thấy được, có thể sờ được, khi nó thông qua thực tiễn hóa thành hiện thực.

Chỉ có điều, khi đó ngươi sẽ có một giấc mộng khác, một giấc mộng càng đẹp hơn.

Ai có thể tạo nên một giấc mộng hoàn toàn giống như hiện thực?

Cho dù có thể, nhưng khi tỉnh lại vẫn là hư không.

Cho nên mộng vĩnh viễn là mộng, không phải là hiện thực.

Đao của Tập Luyện Thiên là hiện thực, không phải mộng.

Hắn xuất đao, đẹp như giấc mộng, màu sắc rực rỡ, nhất là màu đỏ tươi của máu.

Đao của hắn lại mang đến hiện thực tàn khốc.

Đao lướt qua, trong màu đen bắn ra sắc đỏ.

Sau đó mọi người mới giật mình. Màu đỏ kia vốn là máu tươi, còn màu đen là trang phục đi đêm của đám sát thủ.

Đám sát thủ cắn răng, vung thương liều mạng, những người nhuộm máu ngã xuống đều không kêu lên tiếng nào, còn những người không chảy máu thì mắt cũng đỏ lên.

Tập Luyện Thiên cũng đã giết đến đỏ mắt.

Thần hồn của hắn đã không còn ở trong thân thể, mà là ở đao.

Mỗi đao chém ra, sinh mệnh của hắn đều bừng lên réo rắt, ưu nhã như mộng.

Có phải vì mộng quá đẹp, cho nên người trên đời đều thích nằm mơ?

Lúc này chợt vang lên tiếng mõ, là canh hai ba khắc, hoàn toàn tương phản với tiếng mõ canh vừa rồi.

Vừa rồi là canh ba hai khắc.

Hiện giờ là canh mấy? Thời gian sao có thể quay lại được?

Đám sát thủ vốn đang vung thương, biết rõ sẽ nằm trong máu tươi nhưng đều liều mạng. Có lẽ là vì bọn họ biết chỉ có liều mới có mạng.

Cho nên bọn họ không ngừng lao đến thanh đao kia, giống như lao vào trong một cơn ác mộng.

Mặc dù đây là giấc mộng đẹp của Tập Luyện Thiên.

Thông thường, mộng đẹp của một người rất có thể lại là ác mộng của một người khác.

Lúc này tiếng mõ lại vang lên.

Bọn sát thủ liền ngừng tay, có kẻ hung hăng nhìn chằm chằm vào Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Tập Luyện Thiên, Mạnh Không Không và Bành Tiêm, có kẻ lại ôm lấy thi thể đồng bạn trên đất, nhưng bọn họ đều không còn xông lên trước mà đang lui lại.

Tập Luyện Thiên hét lớn một tiếng:

- Trốn không thoát đâu!

Hắn vung đao xông đến. Bảy tên đao thủ phía sau hắn sớm đã kích động, lúc này cũng đồng loạt xông lên.

Bành Tiêm chợt quay sang Mạnh Không Không nói:

- Chúng ta có cần thiết phải đánh trận chiến hồ đồ này không?

Nếu như nói âm điệu của Đường Bảo Ngưu là vừa nhanh vừa vang đội giống như pháo nổ liên tiếp, vậy thì giọng nói của Bành Tiêm cũng giống như pháo, nhưng là loại phái dùng vò bọc lại, vang lên những tiếng trầm.

Mạnh Không Không thở dài nói:

- Vậy cũng đành chịu, Tập thiếu trang chủ đã ra tay rồi.

Bành Tiêm nói ngay:

- Ngươi có thể ngăn cản.

- Ngăn cản đao của Tập Luyện Thiên?

Mạnh Không Không nói:

- Trừ khi là dùng Tương Kiến bảo đao của ta.

Bành Tiêm trầm ngâm một chút, nói:

- Nếu như động thủ, vậy không nên để lại người sống.

Mạnh Không Không ngầm đồng ý.

Hắn cũng rất muốn nói câu này, nhưng tốt nhất vẫn nên do người khác nói ra.

Hiện giờ Bành Tiêm đã nói.

Chỉ cần có người nói, hắn sẽ có thể thoải mái hành động.

Mặc kệ đám người này lai lịch thế nào, tóm lại là do Tập Luyện Thiên động thủ trước, cũng do Bành Tiêm hạ quyết sát lệnh trước. Lỡ may có giết sai, khi truy cứu tới hắn cũng có chỗ để đùn đẩy.

Lúc này hắn búng nhẹ mũi đao. Ngón tay và mũi đao rung lên giống như sự vui sướng khi gặp mặt.

Hắn muốn giết người.

Lúc này đám sát thủ đã ngã xuống sáu bảy người, còn bảy tám người khác đang bị bức đến ngoài cửa sau.

Hành lang phía sau quán rượu đã hoàn toàn sụp đổ, mưa lớn gió cuồng tạt vào bên trong.

Ngoại trừ mưa gió còn có một thứ khác.

Một cái bóng xám.

Lạnh.

Rất lạnh

Lạnh vô cùng.

Lạnh đến rét căm.

Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Mạnh Không Không, Bành Tiêm, Tập Luyện Thiên cùng với những sát thủ kia đều có cảm giác này, đó là lạnh đến thấu xương, làm cho ý chí cũng đông cứng lại.

Bảy tên đao thủ xông lên phía trước Tập Luyện Thiên, bỗng nhiên ba người đi đầu ngã xuống.

Lúc những sát thủ áo đen kia ngã xuống, thà chết không chịu kêu lên một tiếng; còn khi ba gã đao thủ này ngã xuống, là không kịp phát ra tiếng kêu nào.

Nơi ngực bọn họ có một lỗ máu.

Người thứ nhất giống như bị kiếm đâm. Người đến nhất định là cao thủ dùng kiếm, bởi vì một kiếm kia đâm vào giữa trái tim, nhưng máu cũng không chảy ra nhiều.

Người thứ hai lại giống như bị trường mâu xuyên thủng, lỗ máu trên ngực vừa sâu vừa thảm thiết.

Người thứ ba thì miệng vết thương càng kỳ lạ, giống như bị binh khí kỳ môn Nga Mi Phân Thủy thích đâm vào.

Ba lỗ máu khác nhau, ba binh khí bất đồng.

Nhưng người đến chỉ có một, trên tay y cũng không hề có binh khí.

Y quay lưng về phía mọi người, mặt hướng về phía sau nhà.

Bên ngoài bầu trời đen kịt, gió gấp mưa buồn.

Người này cũng gầy như mưa, sâu không thể lường như đêm tối, lại lạnh lẽo như cơn gió.

Đó là một người vóc dáng cao gầy, mặc một bộ áo dài màu xám, trên vai đeo một chiếc bọc vừa xưa, vừa cũ, vừa trầm, vừa nặng.

Tay phải của y đang đặt trên chiếc bọc nơi vai trái.

Y là ai?

Mạnh Không Không cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Tập Luyện Thiên chỉ lui một bước, sau đó lại lập tức xông lên.

Hắn dù sao cũng là Thiếu trang chủ của Tập gia trang, hắn không thể tỏ ra khiếp đảm trước mặt thuộc hạ, hơn nữa hắn cũng muốn biểu hiện sự xuất sắc của mình.

Biểu hiện còn xuất sắc hơn so với đám Mạnh Không Không và Bành Tiêm.

Cho nên hắn phải xông lên trước, đương nhiên là cùng với đao của hắn.

Đao kinh mộng.

Nhưng đao của hắn lại chợt biến đổi, rời khỏi tay bay đi.

Mộng đã tan.

Người vóc dáng cao gầy bỗng quay người lại. Không ai nhìn thấy y ra tay, chỉ thoáng thấy khuôn mặt của y giống như quanh năm ở trong băng tuyết không nhìn thấy ánh mặt trời.

Bành Tiêm hừ một tiếng, đột nhiên xông ra.

Hắn xông ra không một tiếng động, đao của hắn cũng không phát ra tiếng động.

Ngũ Hổ Bành môn Đoạn Hồn đao trước giờ thiên về khí thế mãnh liệt, có thể luyện đến mức vô thanh vô tức, e rằng cũng chỉ có một mình Bành Tiêm.

Ánh đao lóe lên, sau đó lại lui về.

Lúc hắn lui đã cứu Tập Luyện Thiên trở về.

Nơi ngực của Tập Luyện Thiên có một điểm đỏ tươi, chỉ lớn khoảng bằng hạt đậu đỏ.

Nhưng cả người Tập Luyện Thiên đều tan vỡ, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như còn đau hơn gấp mười lần tám lần so với có người dùng dao cắt ruột của hắn thành sáu đoạn, đâm vào tâm can của hắn tám mũi châm, lại chặt xuống mười ngón tay của hắn.

Vóc người Bành Tiêm rất thấp bé, nhưng khi hắn vươn người cầm đao lại giống như một ống sắt thẳng đứng.

Ngực của hắn cũng đang chảy máu. Máu nhanh chóng lan ra, đến nỗi bộ áo bào màu lam cũng dần dần biến thành màu tím.

Người nọ lại quay lưng nhìn ra cơn mưa bên ngoài.

Cảnh mưa có gì đẹp mắt?

Mạnh Không Không không biết.

Khi hắn chụp lấy đao của Tập Luyện Thiên bị đánh bay, mới phát hiện tay mình đều là mồ hôi.

Người này rốt cuộc là ai?

Hắn cũng không biết.

Hắn chỉ biết là đám sát thủ áo đen cầm thương kia đang vội vàng lui ra khỏi quán rượu.

Đối mặt với cường địch đáng sợ đến mức khủng bố như vậy, hắn nên làm gì?

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói.

Một giọng nói làm cho người ta cảm giác được sự thong thả ung dung, ôn hòa thân thiết, thậm chí có thể từ trong giọng nói hình dung ra người nói chuyện là một người béo béo mập mập, vẻ mặt tươi cười, không có chuyện gì không thể giải quyết.

- Thiên Hạ Đệ Thất, Tập thiếu trang chủ, Mạnh tiên sinh, Bành môn chủ, các người đúng là náo nhiệt, gần đây khỏe chứ?

Người nọ còn thêm một câu, giống như mời rượu thêm trà:

- Gần đây có phát tài không?

Đường Bảo Ngưu và Trương Thán vừa thấy người này, một người thở phào một hơi, còn một người thì sắc mặt càng căng thẳng.

Người này béo béo mập mập, ôn hòa thân thiết giống như giọng nói của hắn.

Hắn đương nhiên chính là Chu Nguyệt Minh, Hình bộ tổng bộ đầu Chu Nguyệt Minh.

Hắn vừa xuất hiện, Đường Bảo Ngưu đã biết là được cứu rồi.

Chẳng lẽ đám người này lại dám ngang nhiên giết người ngay trước mặt Hình tổng đại nhân?

Trương Thán vừa thấy Hình tổng liền nhức đầu, bởi vì hắn từng nếm qua sự đau khổ của quan nha.

Có điều hai người đều rất ngạc nhiên, bởi vì câu đầu tiên mà Chu Nguyệt Minh nói ra.

“Thiên Hạ Đệ Thất”?

Ai là “Thiên Hạ Đệ Thất”?

Người vóc dáng cao gầy bỗng nhiên không còn thấy nữa, bên ngoài chỉ còn lại tiếng mưa gió thê lương, giống như Chu Nguyệt Minh vừa xuất hiện thì y cũng lập tức biến mất.

- “Thiên Hạ Đệ Thất”, “Thiên Hạ Đệ Thất”…

Mạnh Không Không lẩm bẩm:

- Nếu người như y mà xem là “Thiên Hạ Đệ Thất”, vậy “Thiên Hạ Đệ Nhất” chẳng phải là…

- Ngoại hiệu này của y không hề khiêm tốn chút nào.

Chu Nguyệt Minh cười híp mắt nói:

- Y cho rằng “Thiên Hạ Đệ Nhất” chính là thái tổ của bản triều, còn mình thì xếp thứ bảy, sao có thể xem là khiêm tốn?

Chu Nguyệt Minh lại cười cười nói:

- Trong mắt của y, từ xưa đến nay cũng chỉ có sáu người xếp trên y, sao có thể nói là khiêm tốn?

Mạnh Không Không than khẽ một tiếng:

- Y đúng là không khiêm tốn, không hề khiêm tốn chút nào.

- Đúng vậy.

Chu Nguyệt Minh cười ôn hòa nói:

- Trước giờ y vốn không phải là người khiêm tốn.

Đường Bảo Ngưu cảm thấy rất hứng thú với người này, nhịn không được hỏi:

- Y là người thế nào?

Chu Nguyệt Minh thu lại nụ cười:

- Ta chỉ biết y gọi là “Thiên Hạ Đệ Thất”, những chuyện khác ta đều không biết.

Trương Thán nhìn đêm mưa bên ngoài tí tách không ngừng, chợt cảm thán:

- Có lẽ, y cũng là người chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, chuyện chuyện thương tâm.

Sau đó hắn hạ giọng nói với Đường Bảo Ngưu:

- Y chính là người ngày đó vừa vào Trường An đã khiến Lại đại tỷ đau đầu.

- Ai mà biết.

Chu Nguyệt Minh giống như không để ý đến việc hắn thấp giọng nói chuyện:

- Cũng có thể y là một người chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ đều không quan tâm.

Mạnh Không Không đột nhiên nói:

- Hình tổng đại nhân hôm nay lại có nhã hứng tới đây uống rượu, đúng là hiếm có.

Chu Nguyệt Minh cười nói:

- Đương nhiên không phải, ta nào có số hưởng phúc như Mạnh tiên sinh. Ta chỉ nghe nói có người đánh nhau um sùm ở đây, cho nên mới đến xem thử. Ngươi biết đấy, nhờ ân điển của hoàng thượng nên ta mới được đảm nhiệm chức vị nho nhỏ này, đúng là nặng tựa ngàn cân, không thể không dốc chút sức lực.

Mạnh Không Không nhìn trên mặt đất chỉ còn lại ba gã đao thủ của phe mình bị chết, lại nhìn Tập Luyện Thiên đang đau đớn như khí lực toàn thân đều bị rút hết, còn Bành Tiêm thì đang nhắm mắt vận khí điều tức, liền nói:

- Đúng vậy, mấy người chúng ta đang uống rượu ở đây, đột nhiên nhóm người kia xông vào chém giết, còn giết chết ba người của chúng ta.

- Các ngươi quả thật đã chết ba người.

Chu Nguyệt Minh nói:

- Có điều hình như bọn họ cũng đã chết mấy người.

Mạnh Không Không vội nói:

- Đúng, bọn chúng cũng không chiếm được lợi thế.

- Mạng người đều như nhau, chết chính là chết, nhưng người sống thì không giống. Quốc pháp hiện hay chính là: giết người thì phải đền mạng.

Chu Nguyệt Minh như rất buồn rầu nói:

- Có đôi khi, ta mang lệnh vua trên người, không thể không chấp hành trừng phạt.

- Đúng đúng đúng, điều này ta hiểu.

Gương mặt Mạnh Không Không có chút không thoải mái:

- Chu đại nhân mắt thần như chớp, nhìn rõ mọi việc. Chúng ta là người ăn cơm dưới trướng Phương hầu gia, sao dám vô cớ xúc phạm đến quốc pháp được?

- Đúng vậy.

Chu Nguyệt Minh tươi cười rạng rỡ nói:

- Các ngươi là thân tín của Phương hầu gia, đương nhiên sẽ không coi thường quốc pháp, có điều…

Hắn giống như rất khó khăn nói:

- Lỡ may các ngươi có liên quan đến vụ án, vậy là cố tình vi phạm, tội sẽ nặng thêm một bậc.

Mạnh Không Không từ trong vạt áo móc ra một xấp giấy, đưa đến tay Chu Nguyệt Minh, nói:

- Đại nhân trên người bị ước nước mưa rồi, xin hãy dùng xấp giấy lộn này lau cho khô đã!

Lúc Mạnh Không Không đang muốn đến gần nắm lấy bàn tay to béo của Chu Nguyệt Minh, một vị lão nhân luôn cúi đầu nhắm mắt theo bên cạnh Chu Nguyệt Minh bỗng dựng thẳng hai hàng lông mày, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh như binh khí.

Còn một hán tử trẻ tuổi thẹn thùng khác hôm nay lại không ở bên cạnh Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh cầm xấp giấy kia, cười nói:

- Cảm ơn ngươi! Trên người của ta không ướt, mời lấy về!

Mạnh Không Không vội lắc tay nói:

- Không không, ngài cứ giữ đó có lúc dùng đến.

Chu Nguyệt Minh cầm xấp giấy kia, vẫn cười nói:

- Nếu như trên người bị ướt, chừng này cũng không đủ lau, ngươi cứ giữ lại tự mình dùng đi!

Mạnh Không Không hiểu ý vội nói:

- Nếu không đủ, trên người ta còn có một ít, xin Hình tổng đại nhân nể mặt…

Lão nhân bên cạnh Chu Nguyệt Minh chợt nói giọng khàn khàn:

- Ý của đại nhân là bảo ngươi lấy về.

Mạnh Không Không vẫn tươi cười nói:

- Hình tổng nếu như chê ít, sau khi ta về phủ sẽ xin công tử đưa gấp mười lần đến…

Lão nhân kia quát một tiếng:

- Thu về!

Mạnh Không Không bất đắc dĩ đành phải cầm lại xấp giấy, cất vào trong người.

- Ngươi có biết ánh mắt của ta vì sao lại tốt như vậy không?

Chu Nguyệt Minh lại cười.

Mạnh Không Không nhất thời không biết trả lời thế nào.

- Bởi vì ta lớn tuổi rồi.

Chu Nguyệt Minh tự hỏi tự đáp.

Nhìn dáng vẻ của hắn chỉ khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi. Người mập thường rất lâu già, huống hồ là vừa mập mạp vừa khả ái. Nhưng bây giờ hắn lại nói mình đã già rồi, Mạnh Không Không cũng chỉ đành lắng nghe.

Ai bảo hắn là Chu hình tổng?

Trên thế gian, tất cả lời nói của “lão tổng” đều phải có một đám người không phải “lão tổng” cung kính lắng nghe.

- Niên kỷ càng lớn, ánh mắt lại càng không dùng được.

Chu Nguyệt Minh vẫn cười nói:

- Ví dụ như, vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy có bảy tám người áo đen nằm trên đất, hình như là đã chết, nhưng trong nháy mắt lại không thấy tăm hơi, nhất định là ta nhìn lầm rồi.

Mạnh Không Không cuối cùng cũng hiểu ý của Chu Nguyệt Minh, hắn cảm kích đến thiếu điều muốn quỳ lạy xuống.

Trong kinh thành có ai không biết thủ đoạn của Chu hình tổng. Hắn muốn chỉnh ngươi và không muốn chỉnh ngươi, tuyệt đối là khác nhau một trời một vực, giống như lên tiên cung và xuống địa ngục vậy.

Lúc này Chu Nguyệt Minh nói như thế, xem như đã bày tỏ thái độ.

- Ví dụ như bây giờ ta nhìn thấy trên đất đang có ba người chết, nhưng chỉ cần trong nháy mắt lại không thấy bọn họ, ta cũng nhất định cho là mình hoa mắt.

Hắn quay đầu hỏi lão nhân bên cạnh:

- Nhâm Lao, ngươi nói xem ta có phải hoa mắt không?

Lão nhân cung kính nói:

- Nếu như trên đất thật sự có người chết, đại nhân sao lại không nhìn thấy.

Chu Nguyệt Minh hỏi:

- Cho nên trên đất vốn không có người chết, đúng không?

Lão nhân đáp:

- Đúng.

Chu Nguyệt Minh lại quay sang Mạnh Không Không cười nói:

- Không phải ngươi mới vừa nói ta mắt thần như chớp sao?

- Ta hiểu rồi.

Mạnh Không Không thoải mái tiếp nhận:

- Đại nhân chỉ nhìn thấy thứ nên thấy mà thôi.

- Đúng.

Lần này đến phiên Chu Nguyệt Minh đáp:

- Một người nếu chỉ thấy những thứ mà hắn nên thấy, nghe những điều mà hắn nên nghe, nói những lời mà hắn nên nói, làm những chuyện mà hắn nên làm, nhất định sẽ sống vui vẻ hơn một chút, cũng sống lâu hơn một chút.

Mạnh Không Không lập tức “thu dọn” người chết trên đất, thậm chí không để lại một vết máu nào nơi quán rượu. Sau đó bọn họ mới dám rời khỏi.

Đường Bảo Ngưu và Trương Thán cũng muốn rời khỏi.

Chu Nguyệt Minh đột nhiên nói:

- Không phải vừa rồi ta nghe nói ở đây có người đánh nhau sao?

Lão nhân Nhâm Lao nói:

- Đúng, cửa sau của quán này bị đổ, bàn ghế ngổn ngang, ngay cả nhà xí cũng bị phá tan, đúng là có dấu vết đánh nhau.

Chu Nguyệt Minh híp mắt nhìn quanh nói:

- Vậy sao? Là ai đánh nhau?

Nhâm Lao chỉ vào Trương Thán và Đường Bảo Ngưu:

- Chính là bọn họ.

Chu Nguyệt Minh cười tủm tỉm nhìn bọn họ, giống như một người đói bụng đã lâu nhìn thấy thức ăn phong phú:

- Chính là hai người bọn họ sao?

Sau đó hắn hạ lệnh:

- Bắt bọn họ về!

Đường Bảo Ngưu và Trương Thán không trốn, cũng không ngoan cố chống lại.

Bởi vì bọn họ trốn không thoát.

Bên ngoài quán rượu còn có mấy chục nha sai, đều là hảo thủ nhất lưu của Lục Phiến Môn trong kinh thành.

Bọn họ cũng không muốn trốn.

Bởi vì lúc bắt bọn họ đi, lão nhân Nhâm Lao đã thấp giọng nói:

- Khi về chỉ cần trình bày rõ ràng sẽ không sao, chúng ta cũng vì công sự mà thôi.

Trương Thán và Đường Bảo Ngưu cũng muốn theo bọn họ rời đi, ít nhất như vậy có thể tránh được đám người Mạnh Không Không đuổi giết hoặc “Thiên Hạ Đệ Thất” phục kích.

Nhưng bọn họ sai rồi.

Bọn họ đã quên, trên thế gian có một loại người mà lời nói vạn lần không nên tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.