Ôn Nhu vừa nghe, mày liễu liền dựng lên, lại muốn rút đao.
Bạch Sầu Phi vội nói:
- Lần này là người của quan nha.
Ôn Nhu ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là hỏi:
- Đến bắt chúng ta sao?
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Cô đã phạm pháp sao?
Ôn Nhu lại ngẩn ra:
- Là đến bắt các người à?
Vương Tiểu Thạch giải thích:
- Đây chắc là do Triệu Thiết Lãnh đã an bài từ trước. Có điều đám nha sai quan binh này đến, nơi này không thể ở lại được nữa.
Bạch Sầu Phi nói:
- Cho nên chạy vẫn là thượng sách.
Chợt nghe tiếng chó sủa, tiếng vó ngựa cùng với tiếng người huyên náo, lần này ngay cả Ôn Nhu cũng nghe thấy rõ ràng.
Bạch Sầu Phi cười nói:
- Lúc này không chạy còn đợi khi nào?
Ba người nhìn nhau một cái. Vương Tiểu Thạch nhảy lên khỏi mái nhà bị phá. Ôn Nhu lao ra ngoài cửa sổ. Bạch Sầu Phi lại lướt ra ngoài cửa chính. Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi đột nhiên dùng ngón tay búng một phát vào đáy ly rượu.
Y vửa búng tay, ly rượu lập tức vỡ thành hai nửa.
Trong hai mảnh sứ vỡ này có một mảnh bắn về phía Lệ Đan, còn một mảnh bay về phía Lệ Tiêu Hồng, thế bắn rất mạnh nhanh như ánh chớp.
Vương Tiểu Thạch lúc này đã nhảy lên nóc nhà, chợt nghe tiếng gió, thân hình liền trầm xuống rơi đến chỗ huynh muội họ Lệ đang nằm sấp, vẫn giữ tư thế đầu dưới chân trên, quơ tay một cái bắt được một mảnh sứ vỡ.
Một mảnh khác lại rít lên bắn thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-nhat-dao-luan-anh-hung/140942/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.