Dáng vẻ Tang Tửu hơi thất thần lọt vào mắt Tông Ngộ, anh ta gần như hiểu ra, anh ta khó khăn gọi tên Tang Tửu: “Tang Tửu.”
Giọng Tông Ngộ như từ nơi xa truyền tới, kéo Tang Tửu đang chìm trong hồi ức về.
Có thể thật sự hiểu được suy nghĩ sâu trong lòng mình, vấn đề bủa vây Tang Tửu những ngày qua tan biến đi phân nửa, không hiểu sao trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn.
Những nguyên tắc tập mãi thành quen, những tư duy vốn có sẵn đều không phải bất biến.
Cô bỗng nhớ đến câu nói nghe ở phòng thú tội, tất cả đều cần cô tự mình quyết định, đều phụ thuộc vào quyết định của cô.
Tang Tửu nhìn Tông Ngộ, cô chợt cười với anh ta, khóe môi thấp thoáng nụ cười chân thành.
Giây phút này, Tông Ngộ cảm thấy, dường như Tang Tửu đã thay đổi rồi.
Tang Tửu quả thực đã nói với Tông Ngộ, không chừa cho anh ta một chút ảo tưởng nào: “Xin lỗi, tôi luôn chỉ xem anh là bạn.”
Đáp án này nằm trong dự liệu của Tông Ngộ, chỉ là lúc tận tai nghe thấy, trái tim anh ta vẫn suy sụp, trống rỗng.
Tông Ngộ gắng gượng cười: “Sau này tôi cũng không có một chút khả năng nào sao?”
Tang Tửu gật đầu, trả lời Tông Ngộ một cách vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”
Nghĩ đến Ôn Quý Từ, ý cười trên khóe môi Tang Tửu lại càng rõ hơn, chỉ là nụ cười xinh đẹp rạng rỡ này lại không thuộc về Tông Ngộ.
Thái độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-luan-ham/2640872/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.