Vì khoảng cách trong tầm với, thế nên mùi hương trên người Ôn Quý Từ và Tang Tửu hòa quyện vào nhau.
Khoảnh khắc này, não Ôn Quý Từ như ngừng hoạt động, hơi thở và trái tim của anh đều đang khẽ run rẩy theo Tang Tửu.
Can đảm qua đi, sự căng thẳng và ngại ngùng vô cớ của Tang Tửu ập đến, cô nhìn vào đôi mắt đen láy của Ôn Quý Từ, nhịp tim như ngừng đập, cô lùi về sau một bước.
Vừa rồi luôn nín thở, Tang Tửu hơi thiếu không khí, hơi thở cô dồn dập.
Lúc khoảng cách giữa cô và Ôn Quý Từ nới rộng ra, cô vẫn chưa hoàn hồn, dời mắt đi, vô thức dùng mu bàn tay cọ lên mặt mình.
Nhiệt độ trên tay nóng rực khiến Tang Tửu rụt tay lại, nhất thời luống cuống.
Đôi môi mỏng của Ôn Quý Từ khẽ cong lên, anh nhìn chằm chằm Tang Tửu một lúc lâu, mãi cho đến khi bên tai trắng nõn của cô nhuốm sắc đỏ, anh nhướng đuôi mày.
“Vừa rồi lớn gan như vậy, sao giờ không nói chuyện nữa.”
Ngón tay Tang Tửu đan vào nhau, không còn vẻ can đảm như vừa rồi, cô thấp giọng thì thầm: “Lần đầu em làm chuyện này, đâu có kinh nghiệm phong phú như anh.”
Ôn Quý Từ hai mươi bảy tuổi lần đầu yêu tự dưng bị chụp cho một cái mũ như vậy, bản thân anh cũng không phản ứng lại ngay.
Im lặng trong chốc lát, sau đó Ôn Quý Từ mới bật cười: “Đợi em nhiều năm như vậy, giờ còn trách anh.”
Tất nhiên Tang Tửu biết Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-luan-ham/2640867/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.