Trong phòng bật máy sưởi ấm áp, tối hôm qua là trận tuyết đầu mùa, thế giới ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa kì diệu, tối hôm qua Cố Hoài cùng Tri Hiểu nói chuyện rất lâu, anh không thể tin được sự kiên định của tâm ý Tri Hiểu, Tri Hiểu cũng kiên trì lặp lại cô không hề hận anh.
Yêu là có thể bỏ qua cả chính mình, Cố Hoài ở trước mặt Tri Hiểu chính là như thế, chỉ cần cô còn nguyện ý yêu anh, như vậy dù anh làm bất cứ điều gì cũng có thể.
Anh đã từng che che giấu giấu, sợ Tri Hiểu biết bí mật của anh, còn bởi vì anh biết sự việc mười hai năm trước đã tổn thương Tri Hiểu cỡ nào. Anh vốn đã mất đi tư cách yêu Tri Hiểu, nhưng may mắn, anh đã đưa ra một quyết định sáng suốt, đợi Tri Hiểu trưởng thành.
Mãi đến tối hôm qua, Cố Hoài vô tình nhìn thấy nhật ký của Tri Hiểu, ở trang đầu tiên cô viết: “Hôm nay làm quen với bác sĩ Cố, rất giống một vị tiên sinh tôi từng gặp.”
Cố Hoài biết lần cô nói đó là lần nào, mùa hè mấy năm trước, Tri Hiểu theo Tri An đi đánh Tae Kwon Do xong liền về nhà. Khi cô đạp xe từ trên dốc xuống, có lẽ con dốc làm cô nhớ tới vụ tai nạn, Tri Hiểu một chút, khi ngẩng lên đã suýt đâm phải một cây cột.
Nhưng đột nhiên một người từ con đường nhỏ gần đó lao ra giữ xe cô lại, bởi vì tốc độ quá nhanh, anh bị ngã ra đấy, khẽ kêu đau một tiếng.
Tri Hiểu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-bai-hoai/1782752/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.