Đêm đen như vực sâu vạn trượng, tưởng chừng có một bàn tay bóp chặt cổ Tri Hiểu, cô cảm thấy thở không nổi, xung quanh là các loại âm thanh hỗn tạp, tiếng khóc, tiếng xe cứu thương, tiếng va chạm, kêu cứu, hết thảy đều ầm ĩ lẫn lộn.
Cô thấy hai chiếc xe đâm vào nhau, mặt ba mẹ bị găm đầy vụn kính xe, trên đầu máu tươi chảy ròng ròng, tiếng kêu khóc thê lương vang lên bên tai, trong tay cô đầy máu tươi, cuống quít bò từ ghế sau ra, cô nỗ lực, liều mạng muốn đem ba mẹ trong xe kéo ra.
Chỉ là thân hình nhỏ không có bao nhiêu sức lực, cô nhìn đôi tay non nớt của mình, thống hận chính mình vô dụng.
Khắp nơi chỉ là một mảnh đen nhánh, tiếng xe cứu thương cùng xe cảnh sát giống như ở ngay phía trước, nhưng bất luận chờ như thế nào cũng không thể chờ được họ đi tới chỗ cô.
Tri Hiểu quỳ trên mặt đất bất lực khóc, cô dùng sức đánh xuống mặt đất, cho đến khi bàn tay nhỏ lại đầy máu tươi, ba mẹ đang dần dần rời xa cô, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: “Đừng bỏ con lại, cầu xin hai người, đừng bỏ con lại!”
Cô chạy vào bóng tối vô tận, nơi này không hề có thân ảnh ba mẹ, chỉ có mình Tri Hiểu cô đơn chiếc bóng, sự sợ hãi bao trùm khắp mọi nơi!
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng kêu tê tâm liệt phế…
“A!”, Tri Hiểu từ trong mơ bừng tỉnh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng xuyên qua bức rèm màu trắng càng thêm chói mắt, cô vén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-bai-hoai/1782723/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.