Đương nhiên là được! Quả thực so với "Trân châu" mà Tang Thúc lấy kia tốt hơn nhiều lắm có được không?
Sư Giá là người đầu tiên gật đầu, sau đó nhìn Tang Thúc.
Tang Thúc: "..."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cái tên Tống lão sư đặt thật sự là dễ nghe hơn nhiều so với cô đặt.
Mà Tống Vũ Băng nằm trong xe đẩy em bé dường như cũng rất đồng ý với cái tên này, cho dù không nghe thấy, nhưng dường như có thể cảm nhận được, hiện tại hưng phấn hướng về phía Tống lão sư vươn móng vuốt nhỏ của mình ra.
Từ Vũ Băng trở về đã gần một tháng, mặc dù ở bệnh viện thị trấn đã kiểm tra qua thân thể cô bé, nhưng Sư Giá vẫn có chút không yên lòng, trở về chuyện đầu tiên chính là mang theo tiểu A Na Nhĩ đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Lúc trước cô bé bị lạnh phát sốt, may mắn không có dẫn đến viêm phổi, cũng được điều trị kịp thời, bất quá, lỗ tai cô bé, là có chút vấn đề. Khi Sư Giá cầm bản báo cáo kiểm tra, nghe đồng nghiệp trong bệnh viện thuyết phục nàng nên suy nghĩ kỹ, nàng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Nàng và Tang Thúc đã sớm quyết định, nếu cô bé thật sự có bệnh bẩm sinh gì, hai người càng sẽ không từ bỏ.
Mệt mỏi một chút thì mệt mỏi một chút, tiêu tiền cũng không tính là chuyện lớn, nếu quyết định tiếp nhận đứa bé này, cũng sẽ không để mặc đứa bé bị bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-ai-nhan/3511944/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.