Sư Giá vỗ nhẹ điện thoại, gật đầu: "Ừ, đã biết."
Tuy ngoài miệng nói đã biết, nhưng vẻ mặt này, ai nhìn cũng có thể nhìn ra thái độ qua loa lấy lệ.
Trương Du nóng nảy: "Lão sư, sao cô lại thờ ơ như vậy?"
Sư Giá: "..."
Nàng biết ai đứng sau giở trò, nhưng nàng chưa bao giờ thèm để ý đến những người đó.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của cậu thực tập sinh, Sư Giá không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Tôi rất quan tâm a, bài báo này cũng không có gì sai, người kia là tôi, hình ảnh cũng không phải là tổng hợp ghép lại."
Trương Du há miệng thở dốc, hai mắt mở to như chuông đồng: "Hả?"
Cậu đã thực tập ở bệnh viện cũng được một thời gian, đừng nói Sư Giá đánh người, cậu gần như không nghe Sư Giá nói lời cay nghiệt với ai, hơn nữa, lão sư nhà cậu chỉ cần buổi chiều rảnh rỗi một chút, còn có thể tự mình bỏ tiền mời mọi người uống cà phê. Bình thường ở phòng làm việc cũng không nói nhiều, không phải đang vùi đầu viết báo cáo phẫu thuật thì cũng đang nghiên cứu bệnh án của bệnh nhân, đối với nhóm thực tập sinh cũng rất ôn hòa, cho tới bây giờ cũng không hề ra vẻ.
Người như Sư Giá, cũng sẽ nhấc chân đá người như trong video sao?
Trương Du không tin.
Sư Giá cũng không ngẩng đầu lên, "Vậy cũng không có gì to tát, cậu đi chuẩn bị thay quần áo, lập tức đi kiểm tra phòng."
Trương Du: "...Lão sư, chuyện này cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-ai-nhan/3418556/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.