Đằng sau cánh đồng hoa cúc quen thuộc này, hẳn là còn có một ngôi nhà nhỏ. Đây không phải là cảnh sắc có thể nhìn thấy ở một nơi như thành phố Cẩm Dương.
Sư Giá cau mày, còn chưa kịp hạ kính xuống, liền xoay người đi về phòng bệnh.
Nàng gõ cửa, người bên trong không trả lời, Sư Giá lại gõ cửa, sau đó giọng nói thiếu kiên nhẫn của Tang Thúc truyền đến: "Ai vậy!"
Sư Giá: "Là tôi."
Lời này vừa dứt, Sư Giá còn chưa nghe được câu "Mời vào", cánh cửa trước mặt đã bị mở ra từ bên trong.
Tang Thúc tự mình ra mở cửa cho nàng.
Khi nhìn thấy Sư Giá lần nữa, trong mắt cô tràn đầy kinh hỉ.
"Em tìm tôi có chuyện gì à?" Tang Thúc mở cửa, ra hiệu cho Sư Giá đi vào.
Trên đường tới đây, tâm trạng của Sư Giá vẫn còn rất kích động, nhưng bây giờ nhìn thấy Tang Thúc, nàng lại cảm thấy mình có chút xúc động.
Quá khứ như mây mù, Tang Thúc có thể chỉ tình cờ nhìn thấy những bức ảnh tương tự như thế này, vô tình trùng hợp với quá khứ mà nàng vướng bận.
Áp chế nỗi lòng cuồn cuộn, ánh mắt Sư Giá vẫn không nhịn được lộ ra một chút chờ mong: "Bức họa kia, cô vẽ như thế nào?" Sau khi hỏi xong, giống như ý thức được vấn đề này nghe quá mơ hồ, nàng lại bổ sung: "Ý tôi là, chỗ này cô đã từng đi qua à?"
Tang Thúc sửng sốt một chút, cô vẽ bức tranh đó chỉ vì nghĩ Sư Giá thích, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-ai-nhan/3418551/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.