Edit: Cải Trắng
Cái tát bất ngờ “đánh rơi” toàn bộ những suy nghĩ điên cuồng và tâm trạng xúc động đang trào dâng trong đầu Kim Thần Hách.
Đầu gã ngoẹo sang một bên, má phải ửng đỏ. Vừa rồi còn khàn giọng gào thét, giờ đến một âm tiết cũng chẳng thể phát ra.
Cảnh sát nhân cơ hội đó đi tới kéo gã ra, khống chế bằng cách bắt hai tay vắt chéo sau lưng, ghì lên ghế: “Ông Kim, chúng tôi hiểu bây giờ ông đang rất buồn. Nhưng trong tình trạng không có bất kỳ chứng cứ gì như hiện nay, ông không thể cứ nhằm vào anh Phó được.”
Những lời ấy khiến Kim Thần Hách thấy vô cùng quen thuộc.
Giống hệt tình huống năm đó, khi Phó Tri Hoán tìm được gã, gã cũng hất mặt cười cợt, đáp lại đầy hờ hững.
Có lẽ đây là báo ứng.
Cả người gã như cây đèn dầu bị rút cạn nhiên liệu, ánh mắt mất đi tia sáng, mệt mỏi gục đầu, khom lưng co mình ngồi trên ghế dài. Hốc mắt gã đỏ hơn cả khi nãy, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Ôn Nguyễn mím môi, túm lấy tay áo Phó Tri Hoán hỏi han: “Anh có sao không?”
“Ừm.” Phó Tri Hoán bật cười, hỏi: “Sao em lại vào đây? Không phải anh bảo em ngồi trong xe ngồi chờ à?”
Ôn Nguyễn ưỡn ngực ngẩng đầu chống nạnh, hùng hồn nói: “Tại tôi lo cho anh. Nhỡ anh bị người ta bắt nạt thì sao?”
“Ông Kim, tôi tìm được đoạn băng ghi hình có sự xuất hiện của con gái ông trước khi con bé mất tích rồi.”
Đúng lúc ấy, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428086/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.