Edit: Cải Trắng 
Hôm đó là một ngày mưa liên miên. 
Không khí trong phòng để đồ rất ẩm và ngột ngạt, thoang thoảng mùi ẩm mốc. Ánh sáng bên ngoài chẳng chiếu tới đây, phòng cũng chỉ có ô cửa sổ ở tít trên cao đón được chút ánh nắng nhạt, chiếu vào bên trong chỉ đủ chiếu sáng một ô gạch. 
Có cô gái ngồi xổm hai tay ôm đầu gối, cuộn tròn người trong góc phòng. 
Tóc tai cô gái bù xù, cánh tay tím bầm. Lúc này, cô ngồi cắn chặt môi dưới, cố gắng đè thấp tiếng nức nở nghẹn ngào nhưng nước mắt lại không khống chế được trào ra khỏi khóe mắt. 
Bên cạnh cô có cậu con trai ngồi gục đầu, chiếc áo đồng phục trắng tinh giờ lấm lem vết bẩn. Ánh mắt cậu mơ màng không có nổi một tia sáng. Cậu cứ thế ngồi đó, im lặng nghe cô khóc. 
Tiếng khóc bên tai nhỏ dần, một lúc sau thì ngưng hẳn. 
Dù thế, cậu con trai vẫn không quay đầu, nhưng chỉ một lúc sau, trước mắt cậu bỗng xuất hiện một chiếc băng dán cá nhân. 
Cậu sửng sốt, con ngươi vốn ảm đạm chợt lóe lên tia sáng. 
Cô gái ngồi cạnh không nói gì. Sau khi đưa băng dán cá nhân cho cậu xong thì chống tay đứng dậy, khập khiễng tiến về phía trước vài bước rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.” 
Đây không phải là một câu chuyện tình yêu tuổi học trò đầy mộng mơ. 
Mà chỉ là sự dựa dẫm giữa hai linh hồn cô đơn gặp được nhau trong lúc tuyệt vọng và lạc lõng nhất. Họ đều muốn cảm nhận sự ấm áp nhỏ bé từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428051/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.