Edit: Cải Trắng 
Nhìn gương mặt in to rõ ràng hai chữ “lưu manh” của Tạ Yếm Trì, Ôn Nguyễn tức đến nghiến răng. 
Cô đưa tay lên như vận nội công, hít sâu một hơi nhằm nén ngọn lửa đang bốc lên trong mình, mỉm cười nói: “Một cốc nước bình thường thôi à? Ở đây bọn em còn có nước chanh đấy, không biết anh có muốn uống không?” 
Tạ Yếm Trì ngáp dài, đưa ngón út lên ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: “Không cần, nước chanh chua lắm, anh không thích. Hay em pha cho anh ly café đi?” 
“Café đúng không?” 
Tạ Yếm Trì: “Ừm, không đường không sữa, cho thêm vài viên đá càng tốt. Pha nhanh lên đấy.” 
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, ý cười trên mặt nhạt dần, đanh lại, ba bước đi thành hai bước, giơ tay túm cổ áo Tạ Yếm Trì: “Café? Lại còn muốn không đường không sữa? Tạ Yếm Trì, bảo anh gọi đồ anh dám gọi thật đấy à? Dám lấy em ra làm tấm chắn để đi vi vu với người mẫu, anh đang ngại mình sống quá lâu hay là sướng quá hóa rồ luôn rồi?” 
Tạ Yếm Trì bật cười để mặc Ôn Nguyễn trách móc, chờ cô nói xong mới híp mắt hờ hững nói: “Nghe nói em đang để mắt đến một anh chàng kiểm sát trưởng? Không những thế còn giả nghèo giả khổ ăn vạ ở nhà người ta? Liêm sỉ của em đâu hả Ôn đại tiểu thư?” 
Ôn Nguyễn có cảm tưởng như mình vừa bị người ta dội cả gáo nước lạnh. Cô cứng đơ tại chỗ, tay túm cổ áo Tạ Yếm Trì cũng nới lỏng. 
Tạ Yếm Trì nhân cơ hội đó thoát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428047/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.