Edit: Cải Trắng
Sau khi rời khỏi nhà ma, tâm trạng Ôn Nguyễn giống hệt như thời tiết ngày hôm nay, trên đầu có đám mây đen giăng kín, trông ủ rũ thấy rõ.
Suốt quá trình ăn, cô im lặng dùng đũa chọc chọc bát cơm, chẳng kẹp trúng thức ăn lấy một lần, không biết đã thả hồn đi tận đâu rồi.
Quả thật, Ôn Nguyễn đang cực kỳ suy sụp.
Một ngày tràn ngập hơi thở thiếu nữ và ngọt ngào bỗng chốc biến thành một ngày tiến vào lịch sử đen tối, cực kỳ nhục nhã.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng chán chường.
Nếu cô theo đuổi Phó Tri Hoán thất bại, chắc chắn nguyên nhân là do con quỷ mồm toàn mùi tỏi kia!
Phó Tri Hoán ăn xong, xem đồng hồ thấy cũng không còn sớm, đứng lên nói: “Tôi ra quầy thanh toán.”
Ôn Nguyễn chống một tay lên bàn, tay kia cầm đũa tiếp tục gảy cơm, thất thần gật đầu, uể oải nói: “Ừm, anh đi đi.”
Giang Tử Trầm thấy thế lập tức buông đồ uống trong tay, chạy bước nhỏ bám theo sau Phó Tri Hoán: “Anh Phó! Em đi với anh!”
Ngồi với chị Ôn đang giận dỗi quá đáng sợ.
Mặc dù cô chẳng nói tiếng nào nhưng tinh thần sa sút cộng với quanh cô áp suất thấp đến không tưởng rất dễ khiến người đối diện thấp thỏm bất an như ngồi trên đống lửa.
Không được!
Không thể để chị Ôn tiếp tục uể oải suy sụp như vậy được!
Nghĩ thế, vào lúc đứng trả tiền, Giang Tử Trầm đưa tay kéo kéo ống quần Phó Tri Hoán, ngẩng mặt nhỏ giọng nói: “Anh Phó, em thấy chị Ôn trông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428043/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.