Edit: Cải Trắng 
Cái tát vang đội để lại cơn đau bỏng rát kéo dài từ gò má xuống khóe môi anh. 
Phó Tri Hoán cười nhẹ, thanh âm phát ra nghe khàn khàn trầm ấm. Tóc mái anh rũ xuống, che đi đôi mắt hẹp dài. 
Anh lười biếng đưa ngón trỏ ấn ấn khóe môi rồi ngước mắt lên nhìn cô bằng con ngươi đen láy, thấp giọng nói: “Tàn nhẫn phết nhỉ?” 
Cơn buồn ngủ dập dờn quanh Ôn Nguyễn giờ phút này biến mất tăm. Cô giật mình tỉnh táo: “Ai, ai bảo anh nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ em động tay động chân.” 
Phó Tri Hoán chỉ vào cái chăn Ôn Nguyễn đắp trên người, thong thả ngồi dậy, bâng quơ nói: “Lấy oán trả ơn à?” 
Ôn Nguyễn cúi đầu nhìn chăn đắp chỉnh tề trên người mình, tức khắc thông suốt mọi chuyện. 
Từ nhỏ tư thế ngủ của cô đã rất xấu, hay đá chăn còn thường xuyên cựa quậy xoay người. 
Xem ra mình lấy oán trả ơn thật rồi. 
Cô chột dạ cụp mắt: “Em xin lỗi, lúc ngủ tính cảnh giác của em có cao thái quá.” 
Dứt câu, cô ngẩng lên nhìn khuôn mặt Phó Tri Hoán, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có đau không?” 
Gương mặt xinh đẹp bất chợt tới gần, đem theo hương sữa tắm thoang thoảng. 
Phó Tri Hoán giật mình, hơi ngả người về phía sau. 
Dù phòng khách không bật đèn nhưng anh vẫn cảm được tia sáng lấp lánh ánh lên trong đôi mắt cô. 
Có lẽ do mới tỉnh ngủ nên giọng Ôn Nguyễn nghe nũng nịu hơn bình thường, nhấn nhá đến âm cuối giọng toàn bất giác nâng cao. 
Khiến người nghe lòng như bị mèo nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/273518/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.