“Đề nghị hay đấy.”
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, đưa tay lên xoa xoa ngực cho xuôi cơn tức, gắng gượng nở một nụ cười tiêu chuẩn, nghiến răng hỏi vặn: “Anh nghĩ lại xem sao em không thể mặc quần áo tử tế ra ngoài.”
Phó Tri Hoán liếc mắt nhìn Bá Tước vô tội đứng bên cạnh, ngộ ra.
Anh xoay người, khom lưng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, giơ tay cài lại khuy áo đầu vừa mới cởi bỏ, lạnh nhạt hỏi: “Cần mua giúp không? Tôi định ra ngoài mua cát mèo mới cho Bá Tước.”
Ôn Nguyễn ngạc nhiên, xong rất nhanh đã phản ứng lại: “Thế mua hộ em bộ đồ ngủ mới nhé.”
Nói đến đây, cô khẽ cau mày, ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, bộ đồ anh mua nhớ phải là đồ phớt hồng, giống màu hồng phai của hoa anh đào ấy… Chính là cái kiểu màu mà nhìn vào giống màu trắng nhưng nó phơn phớt hồng, không cần màu ngả quá đâu, chun chút thôi là được.”
“…”
Phó Tri Hoán đứng sững tại chỗ, quên cả mở cửa. Anh xoay người nghe Ôn Nguyễn giải thích một hồi, càng nghe càng thấy đau đầu, giờ trong não anh toàn là chữ “phớt”.
Kiên nhẫn đến đâu thì giây phút này cũng mất hết kiên nhẫn.
Ôn Nguyễn chỉ lo nói, nói đoạn lại nhớ thêm một vấn đề nữa, vỗ tay đánh bốp một phát: “Phải rồi, em muốn chọn cả chất liệu đồ ngủ nữa, em thích loại này…”
Phó Tri Hoán mở miệng cắt ngang: “Năm phút.”
“Hả?”
“Tôi cho cô năm phút, thay bộ đồ tử tế vào rồi ra ngoài đi mua cùng tôi.” Vừa dứt câu, Phó Tri Hoán giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/273516/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.