“Lặp lại lần nữa.” Cố Thành Lâm kéo khẩu trang xuống, hất cằm lên.
Da dẻ Ôn Mộc trắng bệch, ánh mắt không dám nhìn thẳng người mình hâm mộ nên cứ né tránh, cậu nhìn mình chằm chằm mu bàn tay hằn đầy khớp xương dị thường, nhẹ nhàng nói: “Em… em tên…”
“Ôn Mộc!?” Lời còn chưa nói hết, các thành viên khác cũng đi tới, fan đang nghi hoặc nhìn bọn họ, còn có mấy người giơ điện thoại lên quay, Hồ Tu nhanh chóng cười ha hả nói: “Không ngờ có thể gặp lại em ở đây, chúng ta năm năm không gặp rồi nhỉ? Ban học cũ của Thành Lâm!”
Hóa ra là bạn học.
Cố Thành Lâm không có ý buông tay, hiện trường không thể cứ như thế này mãi được, Hồ Tu vội vàng nói: “Đi thôi, đi cùng bọn anh ôn chuyện nào.” Thừa dịp lúc này đang yên tĩnh, liền nói với fan “Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến đây tiễn, bất kể là bạn từ đâu tới, đã đến thành phố B thì chúng ta đều là đồng hương, lời khách sáo cũng không nói nhiều, cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi cho tới nay, sau này chúng tôi sẽ thường xuyên về đây có được không!”
“A a a a đượcccc!”
Bầu không khí lại náo nhiệt lên, lời nói này của Hồ Tu đã làm dịu không khí, bỏ qua khoảng cách thần tượng và fan, thân thiết tự nhiên hóa giải được tình hình vừa rồi, một đường qua khỏi khu kiểm an, sắp xếp trợ lý tìm tới nhân viên mặt đất dẫn Ôn Mộc dẫn tới phòng chờ máy bay.
Nơi đó chỉ có người trong ban nhạc, Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-moc-thanh-lam/1306498/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.