Buổi tối ngày đầu tiên đăng kí kết hôn, Diệp Phi nằm bên cạnh cô, cô cảm thấy như đang mơ, thậm chí hôm trước dù ba giờ sáng cô vẫn chưa ngủ.
Trong mắt cô, Diệp Phi hồn nhiên ngây thơ vô tư vô ưu, không sợ trời không sợ đất, không biết gì cả.
Cô muốn nói chuyện với Diệp Phi, nhưng thái độ của Diệp Phi đối với cô luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn trốn tránh, không cười tươi như hoa như ngày đầu gặp mặt, cũng không thấy được sự rộng rãi như khi nói chuyện với bạn bè.
Đối với Diệp Phi, cô như một người xa lạ gộp lại sống cùng nhau.
Tả Lộ Dư tự nói với mình từ từ sẽ ổn, cô sẽ cố gắng tan tầm sớm, có thể không đi công tác thì sẽ ở nhà. Cô muốn giao tiếp với Diệp Phi nhiều hơn, giao tiếp không được thì ngồi chung cũng ổn, để Diệp Phi quen với sự tồn tại của cô. Nhưng không khả quan, Diệp Phi ngủ chung giường với cô ba ngày, sau đó dời xuống lầu.
Ra đi không để lại thứ gì.
Diệp Phi bắt đầu tránh cô, từ khi nàng có căn phòng riêng của mình, nàng càng không chạm mặt cô, về nhà gặp phải sẽ lên tiếng chào hỏi rồi rời đi, buổi sáng còn cố tình né tránh cô.
Những thứ này Tả Lộ Dư đều nhìn thấy.
Cô không biết Diệp Phi có biết cuộc nói chuyện giữa cô và ba vào sáng hôm đó không, cô không biết, Diệp Phi có ghét cô không.
Nghĩ lại thì cô thật sự rất đáng ghét. Không thể hiểu được, tự dưng đem người ta cưới về nhà.
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-luong/1423643/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.