Chẳng hiểu thế nào, Diệp Phi luôn cảm thấy bóng lưng vừa rồi của Tả Lộ Dư, rất mất mát.
Sau khi bị đẩy ra, Dương Dương nhận ra sự thất lễ của mình, cô chỉnh lại quần áo, nói với Diệp Phi: "Xin lỗi."
Diệp Phi cúi đầu nhìn điện thoại, à một tiếng: "Không có gì."
Tâm tư của nàng không ở trên người Dương Dương, trên màn hình điện thoại vẫn là tin nhắn của Tả Lộ Dư, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ trả lời Tả Lộ Dư một chữ: Ừ.
"Sao cô lại ở đây?" Lúc này Diệp Phi mới ngẩng đầu, nhìn gương mặt của Dương Dương: "Khóc?"
Dương Dương cúi đầu, hít một hơi, lại thở ra: "Diệp Phi, một tháng nay nhà tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện."
Dương Dương nén nước mắt, chớp mắt mấy cái, rốt cục cũng kìm được: "Lúc trước tôi nói với cô, ba mẹ tôi ở nhà luôn cãi nhau, sau đó tôi về ở với ông bà, họ cãi nhau to, tôi sợ ba mẹ đánh nhau, về nhà mấy ngày thì họ ly hôn." Cô thở ra một hơi: "Bà nội tôi bệnh không khỏi, qua đời tuần trước."
Diệp Phi liếm liếm môi, nhìn Dương Dương đang khổ sở: "Cố gắng lên."
Dương Dương lắc đầu: "Một tháng nay tôi đều ở nhà, mỗi ngày buổi tối mẹ luôn nói chuyện với tôi, hôm sau tôi còn phải hỗ trợ công việc, xong tang lễ của bà nội tôi mới đến được, là hôm qua, hôm nay vừa lúc bộ phận ăn liên hoan."
Dương Dương xốc lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Phi: "Cô đến ăn với bạn sao?"
Diệp Phi gật đầu: "Ừ."
Dương Dương lại cười: "Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-luong/1423631/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.