"khi nào về?"
"sáng mai lên máy bay, buổi trưa sẽ có mặt tại nhà"
"ừm, về nhà ở yên đó đợi anh về"
"anh chưa về sao?"
"có vài việc đột suất cần anh giải quyết"
"vâng ạ, vậy anh cứ làm đi. Em sẽ ở nhà đợi anh về"
"được"
cả 2 nói chuyện hàn huyên với nhau
10 phút sau.....
kết thúc cuộc gọi tôi quay lưng đi vào nhà. Vừa đi đến hành lang tôi bị 1 bàn tay to lớn kéo mình vào 1 góc khuất tối. Ép tôi vào tường, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn thẳng vào mắt tôi tay càng nắm chặt hơn nó làm tôi đau
"á....."
....
tôi nhíu mày gắn giọng hỏi
"Ôn Hàn, anh muốn làm gì?"
"em gọi tôi là gì?"
"anh buông tôi ra"
tôi vùng vãy cố gắng thoát ra. Chuyện hủy hôn còn chưa xử lí xong, Ôn gia lại gặp chuyện còn chưa tra rõ. Tạm thời vẫn là giữ khoảnh cách với anh ấy vẫn hơn
"sao đây? Lạc tiểu thư ... đây là sau khi tìm được người thân liền không nhớ đến tôi, đến Ôn gia rồi sao?"
"em không cùng tôi về Ôn gia chính là muốn chạy đến đây vui đùa cùng đám đàn ông kia"
"buông tôi ra"
"tôi chính là không buông. Lạc Thủy, em nên nhớ tôi chính là người dẫn em từ trung tâm bảo hộ về. Mọi thứ em có hiện nay chính do tôi ban cho em"
"Tôi được anh đưa về từ trung tâm bảo hộ thì làm sao? được anh nuôi lớn thì thế nào. Không lẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3650692/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.