vì vết thương ở chân nên mấy ngày sau đó tôi đều ở trong nhà không ra ngoài. Đang ngồi đọc sách ở thư phòng bỗng điện thoại reo lên
"anh nhỏ, anh về rồi?"
"bị thương?"
tôi hít 1 hơi thật sâu, quên mất mình bị thương ở công ty dưới trướng Triệu gia. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị anh nhỏ biết đến
"không sao, chỉ là ngoài da"
"thay đồ, anh đưa em đi bệnh viện"
"không nghiêm trọng đến vậy đâu"
tôi cứng đầu nói không sao, không chịu nghe theo anh. Anh tức giận hạ giọng nói
''cấm cãi"
"dạ"
bị giọng nói này của anh làm tôi tốt mồ hôi hột. Nói đến cưng chiều tôi anh nhỏ đứng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất; ngược lại cũng vậy tôi sợ anh ấy thứ hai không ai thứ nhất.
Cũng vì biết anh thương tôi nên nếu biết tôi bị thương anh sẽ lập tức không vui tức giận mà giận cá chém thớt.
Xem ra là đúng như dự tính, anh thật sự tức giận rồi.
"anh đợi em ở trước nhà"
1 lát sau tôi đi ra khỏi nhà đã thấy anh đứng đợi ở trước cổng. Anh thấy tôi mặc quần Jean liền nhíu mày khó chịu nói
"em mặc vậy chút sao kiểm tra"
"..."
tôi nhìn mình rồi lại nhìn anh, đầu lập tức nhảy số đẩy túi xách của mình cho anh không nhanh không chạy quay lưng chạy vào nhà
"lên thay"
"tuân lệnh"
sau đó tôi thay từ 1 bộ quần áo thành 1 bộ váy liền dài qua đầu gối màu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3649545/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.