Mục Thừa Quãng, CEO của Hằng Trí. Hơn tôi 7 tuổi, chúng tôi quen biết nhau qua lời giới thiệu của bạn bè, 1 phần do tính cách không nóng cũng chả lạnh của tôi nên khi kết giao bạn cũng rất được chào đón vì họ biết người như thế là người thẳng thắng sẽ không có chuyện đăm sau lưng.
"Qua đây ăn chút gì đi"
anh vừa bước ra khỏi phòng tắm liền đi thẳng ra phòng khách nhìn căn phòng trước đó còn bừa bộn bây giờ thì đã gọn gàn sạch sẽ có chút kinh hỉ quay sang nhìn tôi.
Đúng lúc tôi đưa mắt nhìn anh. Anh vừa tắm xong trên người còn đang mặt 1 chiếc áo tắm màu trắng, ở thắc lưng đã buộc dây áo cột thành 1 nút thắc. Tóc còn dính nước mà rũ xuống.
"Mục tổng, em phải thừa nhận anh thật sự rất đẹp trai đó nha"
không phải lời nịch nọt, anh lúc này thật sự rất đẹp trai. Là loại đàn ông mà mọi cô gái đều mê kể cả tôi, chỉ là tôi trước sau chưa từng xem anh là 1 người đàn ông.
lời khen có chút đột ngột từ tôi làm anh có chút thả lỏng bật cười đi đến bàn đảo trong bếp ngồi xuống. Tôi sớm đã dọn cơm ra đợi anh tắm xong rồi dùng.
Anh hướng anh mắt nhìn mấy món ăn trên bàn, tôi liền lên tiếng phân minh
"đây là tất cả những gì em có thể làm với cái tủ lạnh của anh, thông cảm"
nghe tôi nói vậy anh có chút khó hiểu ngẩn đầu nhìn tôi mặt không đổi sắc. Tôi bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3649001/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.