Ôn Kiều mồ côi ba mẹ, do đó bác cả của cô sẽ là người thay thế vị trí của bố trong buổi lễ kết hôn.
Đứng từ xa nhìn người bác cả mặc vest phẳng phiu, giày da bóng lưỡng đứng sừng sững như cây bạch dương ngoài cánh cửa lớn đã đóng lại của phòng tiệc, như thể bố cô đang chờ cô ở đó thật vậy, vành mắt Ôn Kiều bỗng dưng đỏ hoe.
Cô mất ba mẹ từ nhỏ, nhưng cô không hề thiếu tình thương, vì đã có bà nội và bác cả yêu thương, chiều chuộng cô vô điều kiện.
Mặc dù tính cách của bác cả chẳng khác gì một đứa trẻ nhưng mỗi khi đứng trước mặt cô, ông ấy luôn che chở cô giống như người lớn dành tình yêu thương sâu sắc cho con cháu trong nhà.
Nhớ những ngày cô còn bé tí, ngày nào bác cả cũng muốn đưa đón cô đi học.
Sau này một số đứa con trai nghịch ngợm, phá phách trong lớp biết bác cả bị thiểu năng trí tuệ, thế là bọn họ bịa chuyện để chế giễu Ôn Kiều.
Khi đó, từ tận đáy lòng cô thật sự xem bác cả là bố của mình, thế nên bất cứ ai khinh thường ông ấy, cười nhạo ông ấy cũng đồng nghĩa với việc xúc phạm cô. Đó cũng là lý do tại sao Ôn Kiều thường xuyên đánh nhau với những kẻ nhạo báng bác cả, có lúc cô còn cố chấp đuổi theo đến tận ruộng điền, lăn lộn dưới đất làm mình mấy lấm lem bùn đất.
Mỗi lần cô cãi nhau với bọn con trai, bác cả luôn sốt ruột và lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3540211/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.