Chương trước
Chương sau
Mười ngày trước hôn lễ, Tồng Thời Ngộ sắp xếp cử người đón bà nội, bác cả và bà Tống qua đây, tạm thời thu xếp cho bọn họ ở trong khách sạn mà hai người tổ chức hôn lễ.

Bác cả ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng chờ được đến lúc được đến Lâm Xuyên, từ trước khi đi ông ấy đã phấn khích không thôi.

Bà nội nói tối hôm qua ông ấy hưng phấn suốt đêm không ngủ, buổi sáng hôm nay đã đánh thức bà ấy từ năm giờ sáng.

Ngồi trên đường sắt cao tốc cũng tinh thần phấn chấn, cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.

Đây là lần đầu tiên ông ấy đi đến chỗ xa như vậy, cũng là lần đầu tiên ngồi đường sắt cao tốc, đối với ông ấy mà nói, tất cả những điều này đều rất mới lạ.

Lúc đầu Ôn Kiều định đích thân đi đón nhưng thấy hôn lễ sắp đến gần, mặc dù Tống Thời Ngộ vẫn luôn phụ trách việc chuẩn bị cho hôn lễ những rất nhiều chuyện cũng cần cô gật đầu đồng ý, ví dụ như màu sắc và phong cách cắm hoa nghệ thuật trang trí trong nơi tổ chức lễ kết hôn, quy cách của kẹo cưới, còn cả chuyện bạn bè người thân của cô ở bên này sẽ mời những ai, nói tóm lại có trăm công ngàn việc mà cô phải làm.

Sau khi liên hệ với công ty tổ chức hôn lễ một lần, trái lại công ty đó lại cảm thấy liên hệ với Ôn Kiều thoải mái trong công việc hơn một chút, nhà tổ chức hôn lễ chịu trách nhiệm chính liên hệ với cô dâu chú rể cũng không nhịn được than phiền với Ôn Kiều, cô ấy nói mình vào nghề này lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy chú rể quan tâm hơn cả cô dâu, có gì cũng muốn đã tốt thì phải tốt hơn.

Cô ấy sẽ than phiền với Ôn Kiều cũng là vì trong khoảng thời gian làm việc chúng này, cô ấy phát hiện Ôn Kiều quả thật là người tốt tính, khiến cô ấy dần dần buông bỏ phòng bị. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, Ôn Kiều lúc nào cũng rất bình tĩnh, không hoảng không loạn, không nóng nảy, hơn nữa con người cũng rất tốt, gặp phải chuyện gì cô cũng sẽ không trách mắng người khác trước mà là nghĩ cách giải quyết, kéo theo người có tình tình hấp tấp, nóng nảy như cô ấy cũng bị ảnh hưởng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Nhưng ngày làm việc chung với nhau, chẳng mấy chốc cô ấy đã thích vị khách hàng này.

Cô ấy cũng ngay lập tức hiểu ra tại sao một người trông có vẻ như cao không thể với tới như Tống Thời Ngộ lại thích Ôn Kiều như vậy.

Ôn Kiều có một sức hấp dẫn, ở bên cạnh cô sẽ không kìm lòng được mà bị cô ảnh hưởng, cảm giác vô cùng yên tâm và bình tĩnh.

Lúc bà nội và bác cả còn cả bà Tống đến Lâm Xuyên, Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều đến trạm đường sắt cao tốc đón bọn họ, sau đó đưa bọn họ về khách sạn.

Cả đời này bà nội và bác cả chưa bao giờ đến thành phố lớn như Lâm Xuyên lần nào, mà bà Tống thì cũng đã mười mấy hai mươi năm chưa quay trở lại đây, lúc một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, bà ấy cũng không khỏi cảm thán Lâm Xuyên này thay đổi từng ngày, thay đổi rất lớn.

Dù sao bà nội và bà Tống đều đã lớn tuổi, ngồi đường sắt cao tốc hơn bốn tiếng đồng hồ đều đã mệt đến nỗi uể oải hết người, thế là hai người họ ăn luôn chút gì đó ở khách sạn, buổi chiều cũng chỉ nghỉ ngơi trong khách sạn.

Còn bác cả thì lại rất phấn khích, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào, ông ấy không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài chơi ngay lập tức.

Buổi chiều, Tống Thời Ngộ còn có cuộc họp ở công ty nên Ôn Kiều để anh về công ty, sau đó cô dẫn bác cả và Bình An đi dạo xung quanh.

Tống Thời Ngộ gọi điện thoại sắp xếp lái xe, xe đưa đón thêm cả người chăm sóc.

Dù sao bác cả cũng giống như đứa bé vậy, hơn nữa còn hoạt bát hơn cả Bình An, chỉ sợ ông ấy sẽ đi đâu đó lung tung.

Một mình Ôn Kiều phải trông hai đứa bé, anh không yên tâm.

Nhưng trên thực tế, lần đầu tiên bác cả đến thành phố lớn như này nên trong lòng ông ấy có chút sợ hãi, ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy tòa nhà cao như vậy, dọc theo đường đi nhìn thấy nhiều người đi trên đường như vậy, nhiều xe như vậy, hai mắt ông ấy như hoa hết cả lên, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu mới tốt. Thành ra ông ấy chỉ dám cẩn thận đi sát bên cạnh Ôn Kiều, một bước cũng không dám đi đến chỗ khác.

Sau khi được Ôn Kiều dẫn vào trung tâm thương mại, chơi một lúc trong sân chơi của trung tâm thương mại ông ấy mới thả lỏng tinh thần, trượt từ trên cầu trượt cao cao trượt vào trong biển bóng, trong lúc đó lúc nào cũng cười ha ha đầy vui vẻ, chơi còn vui hơn cả Bình An.

Dường như bị cảm xúc vui vẻ này của ông ấy ảnh hưởng nên sau đó Bình An cũng bắt đầu vui chơi hết mình, một người lớn một trẻ nhỏ vui chơi đầu đầy mồ hôi.

Cảnh tượng này cũng khiến không ít người kinh ngạc nhìn sang.

Dù sao trong mắt người ngoài, bác cả là một người đàn ông trung niên phong độ lịch lãm nhưng lại cùng một đứa bé vui chơi quên cả trời đất trong sân chơi, khiến mọi người rất kinh ngạc.

Ông ấy còn rất thích uống trà sữa, trước tiên uống thử một ngụm, sau khi uống vào thì trợn to hai mắt nói uống rất ngon, nói xong lại cần cốc trà sữa tu một hơi hết nửa cốc nhưng khi chỉ còn lại gần nửa cốc ông ấy bắt đầu không nỡ uống hết, chỉ dám uống từng ngụm từng ngụm nhỏ rất trân trọng.

Trong lúc uống vẫn không ngừng cảm thán đây là thứ ngon nhất ông ấy từng uống.

Đến bữa tối, Ôn Kiều dẫn bác cả và Bình An đi ra ngoài ăn gà rán.

Bác cả lại một lần nữa cảm thán gà rán là món ăn ngon nhất ông ấy từng ăn.

Lúc ăn, ông ấy vẫn không quên chăm sóc Bình An, đến đùi gà cũng lấy cho Bình An trước.

Ôn Kiều cầm khăn tay lau nước sốt dính bên khóe miệng của Bình An đang ngồi bên cạnh cô, sau đó lại rút một tờ giấy ăn ra bảo bác cả lau miệng mình, cười nói: “Còn có rất nhiều món ngon hơn món này nữa đấy.”

Bình An uống một ngụm cocacola nói: “Tiệm gà rán lần trước anh rể dẫn em đi ăn cũng rất ngon.”

Bác cả kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó bị sốc cảm thán một câu: “Lâm Xuyên thật là một nơi tốt.”

Ôn Kiều nói: “Vậy sau này bác cả ở lại Lâm Xuyên sống cùng với chúng cháu được không ạ?”

Bác cả không chút do dự liên tục gật đầu, đôi mắt lóe sáng như ngôi sao thế nhưng một lúc sau, ông ấy lại có chút lo lắng nói: “Nếu vậy gà vịt trong nhà phải làm sao đây? Không có ai cho chúng nó ăn cả.”

Ôn Kiều không ngờ ông ấy còn lo lắng cho cả đám gà vịt trong nhà, cô cười an ủi nói: “Bác cả cứ yên tâm đi ạ, sẽ có người cho ăn thôi.”

Nghe thấy cô nói vậy, bác cả lại hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu? Vẫn ở trong khách sạn sao?”

Ôn Kiều cười một cái rồi nói: “Sau này chúng ta sẽ có nhà của riêng mình.”

Lúc này, bác cả mới yên tâm, tiếp tục gặm gà rán: “Vậy thì tốt rồi, mẹ nói ở khách sạn rất đắt rất đắt.”

Bà nội và bà Tống đã nghỉ ngơi đủ vào buổi chiều nên đến buổi tối Ôn Kiều dẫn hai bà ấy và cả bác cả đến quán của cô.

“Ôi, quán này buôn bán cũng rất tốt đấy nhỉ.” Nhìn hàng dài người đã xếp hàng bên ngoài cửa tiệm, bà Tống cười cảm thán nói: “Bà xem, còn có người xếp hàng nữa đây này.”

Ôn Hoa nhìn thấy mấy người cùng quê là bà nội, bác cả và cả bà Tống đến thì cũng rất vui mừng, nhân lúc rảnh rỗi cậu ấy lập tức chạy đến nói chuyện với bọn họ: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc buôn bán tốt nhất đâu ạ, sau chín giờ tối người xếp hàng sẽ càng ngày càng nhiều.”

Bây giờ mới tám rưỡi tối, trong quán đã có người lấy số xếp hàng rồi.

Bên ngoài cửa hàng của Tạ Khánh Phương vẫn còn rất nhiều chỗ trống nên bà ấy còn dọn riêng ra một chỗ để bày ghế cho những người xếp hàng trong quán Ôn Kiều ngồi.

Bà nội thấy chuyện làm ăn tốt như vậy thì cũng vui mừng ra mặt.

Bà ấy đi đường không nhanh nhẹn, Tống Thời Ngộ mua cho bà ấy một cây gậy ba-toong đặc chế, tuy cây gậy nhẹ nhưng lực chống lại rất mạnh, còn có thể gấp lại. Bà ấy thích lắm, lúc đi ra ngoài đều mang nó theo, cũng không cần người bên cạnh đỡ.

Sau đó, mấy người họ còn mến thử xiên nướng trong quán, bà nội chỉ nếm thử hai xiên, trái lại bà Tống lại ăn không dừng được, đặc biệt bà ấy rất thích xiên thịt dê nướng, khen không dứt lời. Bà Tống còn nói xiên nướng này khiến bà ấy nhớ lại thịt dê nướng bà ấy đã từng ăn ở Nội Mông Cổ lúc còn trẻ, khẩu vị của bà ấy cũng giống người trẻ tuổi, đều thích món ngon có vị cay.

Không có món nào mà bác cả không thích ăn cả, tay trái tay phải ông ấy đều cầm xiên, ăn trông rất ngon miệng, Ôn Kiều bèn gói hai phần xiên nướng và hai phần hoa giáp cho bọn họ mang về khách sạn ăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô lại dẫn mọi người trong nhà bao gồm cả bà Tống đi ra ngoài.

Hôm nay vẫn do Tống Thời Ngộ sắp xếp tài xế và xe đưa đón.

Buổi tối, Tống Thời Ngộ còn đến ăn cơm tối chúng với bọn họ.

Hôm nay hai bfa lão ở bên ngoài suốt một ngày nhưng không hề có chút vẻ mệt mỏi nào mà trái lại tinh thần còn rất phấn khích, trong lúc ăn cơm còn vừa nói vừa cười.

Bà nội nói: “Mấy tòa nhà cao tầng trong thành phố này thật sự khiến người ta sợ chết khiếp, bà đi bên dưới mà cũng có chút sợ hãi, người và xe cộ đi trên đường khiến người ta nhìn hoa hết cả mắt.”

Bà Tống cũng cười nói: “Đúng vậy đấy, chỗ trước đây tôi ở đều đã bị phá bỏ, xây lên một tòa nhà rất cao, nếu không phải hôm nay Kiều Kiều dẫn tôi đi thì chỉ sợ một mình tôi đi cũng sẽ bị lạc đường ở Lâm Xuyên đã sống mấy chục năm này.”

Bà nội cười ha ha nói: “Bà đã già rồi già rồi, còn có thể đến thành phố lớn này thăm thú một lần, cả đời này cũng chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào náo nhiệt như này, chết cũng có thể nhắm mắt.”

“Bà nội!” Nghe bà nội nói thế, Ôn Kiều nhíu mày lại.

Bà nội vội vàng cười vỗ vỗ vào tay của cô.

Ôn Kiều tức giận nói: “Bà đừng nói gở, bà và bà Tống đều phải sống đến một trăm hai mươi tuổi.”

Bà Tống nghe thấy cô nói vậy thì cũng cười to nói: “Ha ha nếu bà có thể sống lâu trăm tuổi cũng đã đủ rồi, cũng không thể quá tham lam.”

Bà nội cũng bị câu nói này của bà Tống chọc cười, bà ấy cầm tay bà Tống nói: “Được, vậy hai chị em già nua chúng ta cùng nhau sống đến một trăm tuổi, cùng nhau đến rồi lại cùng nhau đi.”

Hai bà ấy ra đời cùng một năm, người trước người sau chênh lệch cũng chỉ ba tháng.

Ôn Kiều cũng cười lên theo, cô vui vẻ cười cười nhưng sau đó bỗng nhiên không cười nổi nữa.

Cô chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

Thấy cô như vậy, dường như Tống Thời Ngộ đã nhận ra điều gì đó, đầu tiên anh nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó sát lại gần người cô, nhỏ giọng hỏi: “Em sao vậy?”

Ôn Kiều lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói với anh: “Về nhà lại nói.”

Sau đó trên mặt cô lại lần nữa nở nụ cười, quay sang nói chuyện với bà nội.

-

Cơm nước xong xuôi, hai người lại đưa hai người già và cả bác cả về khách sạn, Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ cũng ở lại đó với mọi người một lúc, sau đó lại bị bà nội đuổi về để bọn họ về sớm nghỉ ngơi một chút, Bình An cũng bị bác cả giữ lại.

Hai người Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ rời đi.

Sau khi lên xe, Tống Thời Ngộ mới hỏi cô: “Lúc ăn cơm em sao vậy?”

Ôn Kiều thở dài, nói ra nỗi lo lắng của mình: “Em cảm thấy bà nội và bà Tống đã quen biết làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, tình cảm của hai bà tốt như thế, sợ là bà nội không bằng lòng đến Lâm Xuyên sống cùng em.”

Tống Thời Ngộ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Bà nội đã sống ở nông thôn cả đời, đột ngột bảo bà rời khỏi quê hương đến sống ở thành phố xa lạ này, bà không đồng ý cũng rất bình thường. Nhưng em cũng không cần quá thất vọng, nếu như bà nội thật sự không muốn sống cùng chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể thỉnh thoảng đón bà nội lên đây ở, đến lúc bà nhớ quê nhà, chúng ta lại đưa bà về.”

Ôn Kiều nghe anh nói xong thì trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Ngay từ đầu cô suy nghĩ tất cả mọi chuyện quá đơn giản, chỉ hi vọng người một nhà có thể sống cùng nhau chứ không suy xét quá nhiều.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì nếu bà nội cứ luôn ở lại Lâm Xuyên, chưa chắc bà ấy sẽ sống vui vẻ.

Nhưng chuyện mà cô đã luôn lên kế hoạch rất tốt đồng thời cũng vì điều này mà cố gắng rất nhiều, đột nhiên phát hiện có thể không làm được, trong lòng cô vẫn có chút mất mát và chán nản.

Lúc này, Tống Thời Ngộ đột nhiên xoa xoa đỉnh đầu cô.

“Có lúc trái tim của mọi người trong nhà đều hướng về nhau thì không cần quan tâm xem mọi người có ở chung dưới một mái nhà hay không. Hơn nữa bây giờ internet và giao thông đều phát triển như vậy, em có thể liên lạc với bà nội bất cứ lục nào, nếu như nhớ bà, chúng ta cũng có thể quay về thăm bà bất cứ lúc nào.”

“Cuối năm nay chúng ta tu sửa nhà cửa ở quê một chút, lại mua thêm một vài đồ điện gia dụng để bà nội có thể ở thoải mái hơn. Em cảm thấy thế nào? Hửm?”

Ôn Kiều nắm tay anh, áp lên mặt mình dụi mặt vào tay anh hai lần, cảm động nhìn anh, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng long lanh: “Em cảm thấy anh rất tốt.”

Tống Thời Ngộ giống như cười mà không phải cười véo mặt cô một cái: “Bây giờ em mới phát hiện ra sao?”

Ôn Kiều lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn Tống Thời Ngộ không chớp mắt, cô nghiêm túc nói: “Em đã phát hiện ra từ lâu rồi. Tống Thời Ngộ, tất cả may mắn trong cuộc đời em đều dùng để gặp được anh.”

Tống Thời Ngộ bị sự trịnh trọng trong câu nói này làm rung động, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ôn Kiều, lời mà cô mỉm cười nói ra khiến tim anh hơi nóng lên. Giờ phút này, không có một câu nào có đủ sức nặng để có thể đối đáp lại câu này của cô, anh dịu dàng vuốt ve hai má cô, lập tức nghiêng người qua hôn cô.

Giấu tất cả những lời muốn nói và nỗi lòng của mình vào nụ hôn dịu dàng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.