Tống Thời Ngộ đột nhiên dừng xe bên lề đường, anh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ôn Kiều, vấn đề này anh cũng từng tự hỏi mình rất nhiều lần. Mỗi lần anh hạ quyết tâm nói với mình đây là lần cuối cùng trở về Thanh Dương anh cũng sẽ hỏi bản thân rằng, rốt cuộc là em có gì đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến anh nhớ mãi không quên trong ngần ấy năm. Ưu điểm của em thì người khác cũng có, thậm chí có người còn tốt hơn em. Nhưng vì sao dù đã qua mười năm mà anh vẫn chỉ thích một mình em? Vì sao không một ai khiến anh để mắt đến?”
“Lý trí bảo anh nên buông bỏ quá khứ và làm lại từ đầu. Chỉ là, con tim anh luôn luôn đi ngược lại với lý trí của mình.”
“Em đã chiếm chỗ trong lòng anh từ lâu, dù em rời đi nhưng dường như nơi này cũng đã khắc ghi tên em, lưu giữ dấu ấn của em, không ai vào được.”
Ôn Kiều ngẩn ngơ nhìn gò má anh, nhìn nụ cười tự giễu trên môi anh.
Tống Thời Ngộ quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, ánh mắt tha thiết: “A Ôn, anh cũng không biết rốt cuộc mình thích em vì điều gì. Nhưng chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và yên lòng. Nếu em không ở cạnh anh, vậy anh sẽ luôn nghĩ đến em, sẽ nghĩ bây giờ em đang làm gì và muốn gặp em. Nhìn thấy em đi gần người khác, anh sẽ ghen, thấy em đối xử tốt với người khác, anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3540181/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.