"Vì sao? Vì hôm qua anh ấy dạy em trượt tuyết à?" Ôn Kiều đặt cả đôi đũa xuống nhìn Bình An bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô vẫn luôn biết Bình An là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ cậu bé đã biết làm thế nào để được người lớn yêu thích, điều này khiến người lớn chăm sóc cậu bé hơn khi cô không có mặt ở đây. Nhưng mà cô cũng biết rằng Bình An sẽ không dễ dàng tạo mối quan hệ thân thiết với bất cứ ai cho dù đó là người lớn hay là trẻ con, mấy năm qua trong số người lớn chỉ có một mình Mục Thanh, trong số trẻ con cũng chỉ có một mình Hạ Xán là có thể nhận được sự "ưu ái" của cậu bé.
Mục Thanh luôn quan tâm đ ến bọn họ trong suốt những năm qua, cô ấy cũng là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Bình An, hơn nữa cô ấy cũng vô cùng yêu thương cậu bé. Những món đồ chơi đắt tiền cất trong ngăn tủ, mô hình thủ công và cả chiếc đồng hồ thông minh mà Bình An đang đeo đều do Mục Thanh mua, nhờ có Mục Thanh giúp đỡ nên Bình An mới có thể thuận lợi nhập học.
Tất nhiên Bình An sẽ thân thiết với cô ấy.
Còn Hạ Xán lại vô cùng ngây thơ, dù Bình An có lạnh lùng đến đâu thì cậu vẫn vui vẻ lại gần. Hôm nay hai người cãi nhau, có khi đến ngày mai cậu đã quên mất chuyện đó tiếp tục đến tìm Bình An, có đồ ăn ngon hay đồ chơi vui cậu luôn nhớ giữ lại một phần cho Bình An.
Ôn Kiều nhận thấy Bình An thật sự coi Hạ Xán như bạn tốt của mình nếu không cậu bé sẽ không kiên nhẫn dạy kèm Hạ Xán như thế.
Từ nhỏ tính cách của Bình An khá hờ hững, không phải chỉ cần dùng một hai ngày là có thể lay chuyển được trái tim của cậu bé.
Nhưng cậu bé mới gặp Tống Thời Ngộ được vài lần thôi, thế mà đã nói thích Tống Thời Ngộ rồi.
"Không phải." Bình An lắc đầu đóng cửa tủ lạnh lại sau đó bước tới, cậu bé nghiêm túc nhìn Ôn Kiều nói: "Là vì anh ấy đối xử tốt với chị."
Bình An có thể cảm nhận được, Tống Thời Ngộ đối xử tốt với mình nhưng không cố gắng lấy lòng hay muốn cậu bé phải khen ngợi anh trước mặt chị gái.
Mấy năm nay có rất nhiều người lớn thích chị, họ thường mua đồ chơi đồ ăn nhằm lấy lòng cậu bé, họ hy vọng cậu sẽ khen ngợi họ trước mặt chị gái.
Nhưng mà Tống Thời Ngộ đốt xử tốt với cậu bé vì chị gái của cậu là Ôn Kiều, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Hiển nhiên câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Ôn Kiều, cô không khỏi sững sờ.
Bình An mở bài kiểm tra trên bàn ra, sau đó bình tĩnh giải thích giống như đang dạy Hạ Xán làm bài tập: "Lúc đó anh ấy dạy em trượt tuyết nhưng vẫn luôn chú ý tới chị, anh ấy nhớ chị thích ăn món gì, sẽ bóc tôm cho chị khi ở bên ngoài. Anh ấy còn nhớ chuyện phải mang người tuyết về, lúc đóng gói phần mì thịt bò của chị, anh ấy vẫn nhớ cho thêm gia vị cay vào." Dừng lại một chút, cậu bé lại bổ xung thêm một tin tức quan trọng: "Còn nữa, sáng nay trong lúc ăn phở em đã hỏi rồi, anh ấy chưa từng có cô bạn gái nào khác."
Ôn Kiều nghe thấy cậu bé nói như vậy thì sửng sốt: "Bình An, em học cái đó ở đâu đấy?"
"Phim truyền hình." Bình An dừng lại một chút mới nói tiếp: "Còn cả tiểu thuyết nữa."
Ôn Kiều hơi không thể tưởng tượng nổi: "Em xem phim truyền hình với cả tiểu thuyết ở đâu vậy?"
Lúc ở nhà Bình An thường làm bài tập, xem lại bài kiểm tra, đọc sách giáo khoa, cô chưa bao giờ thấy cậu bé đọc tiểu thuyết hay xem bộ phim truyền hình nào.
Bình An thành thật trả lời: "Em xem phim truyền hình ở nhà Hạ Xán, đọc tiểu thuyết ở trường học."
Trong phút chốc Ôn Kiều không nói nên lời, cô chợt nhận ra Bình An còn phát triển toàn diện hơn so với những gì mà cô tưởng tượng.
Cô vẫn nghĩ cậu bé chỉ cảm thấy hứng thú với việc học, lại luôn lo lắng sau này cậu bé sẽ gặp vấn đề với các mối quan hệ xã giao nhưng bây giờ có vẻ như cô đã lo lắng quá mức rồi.
Bình An nói: "Được rồi chị, chị ăn phở trước đi, chị không ăn sẽ nguội mất. Em chỉ muốn nói với chị, nếu như chị thích ai thì cứ ở bên người đó và đừng lo lắng cho em, chỉ cần chị thích thì em cũng sẽ thích."
Ôn Kiều dùng đũa gắp mấy sợi trong bát, lại không nhịn được mà quan sát Bình An, cô tự hỏi có phải Bình An đã nhìn thấy gì không?
Cô bưng bát lên húp một ngụm nước phở nóng hổi, điện thoại lại kêu lên hai tiếng, đó là tiếng tin nhắn WeChat. Cô vừa định đứng lên lấy điện thoại thì Bình An đã nói: "Em đi lấy cho chị." Sau khi nói xong cậu bé đi đến cạnh tủ đầu giường mang điện thoại đến cho cô.
Ôn Kiều mở điện thoại lên, là tin nhắn WeChat của Lê Tư Ý.
Lê Tư Ý: "Cậu thấy ảnh đại diện WeChat mới của Tống Thời Ngộ chưa?"
Ôn Kiều vẫn cầm đôi đũa trong tay nên chỉ có thể giơ một ngón tay gõ chữ trả lời: "Tớ chưa thấy, làm sao thế?"
Ban nãy cô không để ý, vừa nghe thấy Lê Tư Ý nói như vậy cô rời khỏi khung chat để xem ảnh đại diện mới của Tống Thời Ngộ.
Tên của Tống Thời Ngộ ở ngay sau Lê Tư Ý, ảnh đại diện biển xanh ban đầu đã biến thành một người tuyết, Ôn Kiều sửng sốt ấn vào ảnh đại diện của anh.
Vậy mà lại là tấm ảnh anh bảo cô gửi cho anh ở khu trượt tuyết ngày hôm qua, đó là người tuyết cô nặn tên là "Tống Tiểu Ngộ", tay của cô bị lộ ra ở bên dưới, nhìn thoáng qua đã biết rõ ràng đây là tay của một người phụ nữ.
Lê Tư Ý lại gửi một tin nhắn WeChat tới: "Cậu nhìn thấy ảnh đại diện của Tống Thời Ngộ chưa? Cậu đi xem hình nền trên vòng bạn bè của cậu ấy đi."
Ôn Kiều lại ấn vào vòng bạn bè của Tống Thời Ngộ và nhìn thấy ảnh nền, cô vừa nhìn đã thấy người mặc bộ đồ màu trắng quay lưng lại trong ảnh nền kia chính là cô.
Đó là cảnh cô đang chơi ném tuyết với Bình An, cô đang cầm một quả cầu tuyết trong tay như muốn ném nó đi, nhìn từ bên mặt có thể mơ hồ nhìn thấy phần gò má hơi nhích lên vì cười. Đó là một bức ảnh nhìn trông rất vui vẻ, Ôn Kiều chỉ nhìn thôi đã không nhịn được mà bật cười theo, không biết anh đã chụp lúc nào.
Điện thoại lại kêu lên báo hiệu một loạt tin nhắn WeChat được gửi đến, vẫn là Lê Tư Ý.
"Hôm nay nhiều bạn bè gửi WeChat cho tớ hỏi tình hình."
"Hỏi có phải Tống Thời Ngộ đã động lòng phàm rồi không."
"Còn hỏi cậu là ai."
"Kiều Kiều, bây giờ cậu và Tống Thời Ngộ tiến triển thế nào rồi? Hai người quay lại với nhau rồi à?"
Ôn Kiều khó xử không biết nên trả lời như thế nào, cô suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Không có, ngày hôm qua tớ đi chơi với Bình An, Tống Thời Ngộ nói anh ấy cũng muốn đi nên mới đi cùng bọn tớ."
Cô vừa trả lời tin nhắn WeChat của Lê Tư Ý xong thì một tin nhắn khác được gửi đến điện thoại.
Là Tống Thời Ngộ.
"Em dậy chưa?"
Ôn Kiều dừng lại một chút rồi mới trả lời: "Vừa mới dậy."
Tống Thời Ngộ: "Trong nồi cơm điện có phở bò đấy."
Ôn Kiều: "Tôi đang ăn rồi."
Tống Thời Ngộ: "Vậy em ăn trước đi."
Ôn Kiều ăn hai miếng phở, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô không nhịn được mà lại nhắn một câu: "Có chuyện gì không?"
Tống Thời Ngộ nhanh chóng trả lời lại: "Ăn cái gì cũng phải chuyên tâm một chút, ăn xong rồi nói."
Ôn Kiều nghẹn lời cố kìm nén cơn tò mò rồi ăn nốt số phở còn lại, sau đó uống thêm hai ngụm nước dùng mới đặt đũa xuống gửi tin nhắn WeChat cho Tống Thời Ngộ: "Tôi ăn xong rồi." Nhắn xong lại sợ nhanh quá Tống Thời Ngộ không tin, cô chụp ảnh cái bát chỉ còn lại nước dùng gửi cho anh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Tống Thời Ngộ: "Thứ bảy tuần này em có tham dự buổi gặp mặt cựu học sinh không?"
Ôn Kiều ngẩn người, không ngờ chuyện anh muốn nói lại là chuyện này, chắc hẳn đã có người liên hệ với anh, dù sao thì anh cũng là người đầu tiên đoạt được vị trí thủ khoa của tỉnh kỳ thi tuyển sinh đại học trong lịch sử của trường trung học phổ thông số 2, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như anh chắc chắn sẽ có người mời.
"Tôi sẽ đi." Cô dừng lại một chút rồi lại gõ chữ hỏi tiếp: "Anh có đi không?"
Tống Thời Ngộ: "Anh có. Có điều anh phải họp nên muộn mới tới được."
"Ngày mai anh đi thế nào vậy?"
"Em có thể đợi anh sau đó chúng ta đi cùng nhau được không?"
Ôn Kiều nghe Mục Thanh nói rằng rất nhiều bạn cùng lớp sẽ đến tham dự buổi gặp mặt cựu học sinh ngày mai, cô nghĩ đến những lời đồn nhảm có thể xuất hiện khi cô và Tống Thời Ngộ đi cùng nhau rồi mới trả lời: "Tôi đã hẹn với Mục Thanh rồi." Cô lại nhớ tới năm cấp ba Tống Thời Ngộ không biết Mục Thanh, nên bổ sung thêm: "Mục Thanh là bạn cấp ba của tôi, năm cấp ba cậu ấy chuyển đến trường trung học phổ thông số 2, lần trước hai người đã gặp nhau trong quán ăn rồi đấy."
Gửi xong mới thấy hối hận, cô giải thích rõ ràng như vậy làm gì chứ?
Tống Thời Ngộ: "Được."
Sau khi gửi tin nhắn WeChat này, Tống Thời Ngộ thoát khỏi khung chat sau đó trả lời Triệu Long Phi đang chờ anh trả lời: "Đi."
Triệu Long Phi nhanh chóng trả lời lại: "Cậu đi thì tôi cũng đi."
Tống Thời Ngộ không nhắn lại.
Một lúc lâu sau điện thoại lại kêu lên một tiếng.
Anh cầm lên xem thì thấy đó là Triệu Long Phi, nhìn chữ cũng có thể nhận ra giọng điệu yếu ớt của anh ta: "Cái đó... Tôi nghe nói, hình như Ôn Kiều cũng ở Lâm Xuyên?"
Tống Thời Ngộ: "Ừm."
Triệu Long Phi: "Cậu biết à?"
Tống Thời Ngộ: "Biết."
Đoạn chat hiển thị đối phương đang nhập nhưng khung chat vẫn không có chút động tĩnh nào.
Hiển nhiên Triệu Long Phi đã phải trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt mới gửi một tin nhắn: "Làm sao mà cậu biết được? Cậu liên lạc với em ấy à?"
Khóe miệng Tống Thời Ngộ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay nhẹ nhàng gõ bốn chữ: "Nghe nói. Không có."
Triệu Long Phi ở đầu kia lại im lặng.
Hiển nhiên là không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau anh ta mới gửi một tin nhắn: "Có phải cậu vẫn đang chờ em ấy không?"
Tống Thời Ngộ vừa đọc xong thì tin nhắn này đã bị thu hồi lại rồi.
Anh không hề giả vờ như không nhìn thấy, anh gõ một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
Triệu Long Phi ở đầu bên kia vẫn đang cảm thấy hối hận, bản thân đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà. Hơn nữa cho dù Tống Thời Ngộ thật sự còn đợi thì anh cũng không thể thừa nhận mà, anh ta nhanh chóng thu hồi lại, Tống Thời Ngộ bận rộn như vậy nên không phải lúc nào cũng có thể để ý điện thoại, chắc chắn là chưa nhìn thấy gì.
Đúng lúc này điện thoại lại kêu lên, Triệu Long Phi lập tức mở ra xem, anh ta sửng sốt mất một lúc sau đó lại cảm thấy buồn bã, trong phút chốc nhiều cảm xúc đan xen lại với nhau.
Tống Thời Ngộ: "Ừm. Tôi vẫn đang đợi em ấy."
-
Thứ bảy.
Buổi gặp mặt cựu học sinh dự kiến được tổ chức vào buổi tối trong một nhà hàng nào đó, Ôn Kiều đến tham gia buổi gặp mặt lần này không cần phải thanh toán chi phí, nghe nói là được một số ông chủ lớn phát triển rất tốt tài trợ.
Mục Thanh dừng xe dưới tầng nhà Ôn Kiều trước một tiếng, cô ấy gõ cửa, sau khi nhìn thấy Ôn Kiều ra mở cửa với một gương mặt mộc chỉ tô một chút son, cô không thay quần áo mà vẫn mặc áo T-shirt quần jeans. Mục Thanh không hề cảm thấy bất ngờ, cô ấy xách một cái vali nhỏ đi thẳng vào bên trong: "Biết ngay cậu sẽ như thế mà, tớ đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đây."
Mục Thanh mở chiếc vali ở phòng khách, bên trong có một hộp đựng quần áo và một túi đựng mỹ phẩm, cô ấy lấy túi đựng mỹ phẩm ra nói với Ôn Kiều: "Bắt đầu từ trang điểm trước đi."
Ôn Kiều nói: "Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà, đâu cần phải long trọng đến vậy chứ?"
Mục Thanh nhíu mày: "Chỉ trang điểm một chút thôi thì long trọng ở đâu chứ? Cậu không muốn người khác nghĩ cuộc sống của cậu khó khăn đâu đúng không? Hơn nữa, tớ còn nghe nói hoa khôi của lớp cũng đi đấy, chẳng lẽ cậu muốn bị lu mờ trước cô ta à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]