Trên xe.
Tống Thời Ngộ nói: “Tối hôm qua em uống say, hôm nay đừng đến quán ăn nữa, nghỉ ngơi một ngày đi.” Anh dừng lại một chút, dường như cảm thấy lời nói của mình không đủ thuyết phục bèn nói thêm: “Không phải Bình An đang nghỉ hè sao, nhân cơ hội này dẫn thằng bé đi chơi một ngày. Hôm nay thời tiết rất đẹp nhưng qua mấy ngày nữa trời sẽ lại mưa đó.”
Ôn Kiều do dự một lát, hình như Bình An đã nghỉ hè được một khoảng thời gian, ngày nào cậu bé cũng đi cùng cô đến quán rồi ngoan ngoãn ngồi bên đọc sách viết bài, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Bình An đang ngồi ở ghế sau, thấy cặp mắt xinh đẹp kia đang trông mong nhìn cô, tuy cậu bé chưa bao giờ nói ra nhưng trong mắt cậu lại hiện rõ sự mong đợi.
Cô mềm lòng, nghĩ rằng gần đây Ôn Hoa và những người khác có thể ứng phó với việc trong quán vào buổi tối, vì thế mới nói với Bình An: “Bình An, buổi trưa chị sẽ hoàn thành xong công việc, buổi chiều dẫn em đi chơi được không?”
Bình An mong chờ điều này đã lâu, hiện tại Ôn Kiều nói sẽ dẫn cậu bé đi chơi, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy: “Được ạ!”
Ôn Kiều không nhịn được mỉm cười khi thấy cậu bé vui vẻ như vậy.
Lúc này Tống Thời Ngộ mới bình tĩnh hỏi: “Hai chị em định đi đâu chơi?”
Ôn Kiều cười nói: “Bình An thích tuyết, tôi đã hứa với thằng bé sẽ dẫn nó đến thế giới băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3540158/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.