Chương trước
Chương sau
“Sao chân bị tê rồi?” Tống Thời Ngộ lo lắng chạm vào chân của Ôn Kiều đang để dưới chăn.

Chỗ mà anh động vào lại xuất hiện thêm một đợt tê ngứa.

“Đừng đừng đừng, đừng chạm vào, vừa tê vừa đau.” Ôn Kiều vội vàng ngăn anh lại rồi ngồi dậy.

Tống Thời Ngộ lập tức thu tay về, anh luống cuống tay chân, cau mày nhìn cô hỏi: “Đau lắm hả? Sao lại bị đau vậy nhỉ? Để anh đưa em đến bệnh viện.”

“Không cần đâu… Chắc là do lúc ngủ để chân không đúng tư thế nên mới bị tê, chờ một chút là hết thôi.”

Ôn Kiều cũng không thể nói với Tống Thời Ngộ là cô bị tê mỏi thế này là do tối qua anh ngủ gác lên chân cô.

Lúc nãy cô để ý thì phát hiện chủ yếu là do tư thế ngủ, chân phải bắt chéo qua chân trái rồi duỗi thẳng đến mép giường, trong lúc Tống Thời Ngộ ngủ say cảm thấy có chỗ nhô cao, gác người lên thì thoải mái hơn nên anh đã mơ màng mà gối đầu lên.

Tống Thời Ngộ ngơ ngác, sau đó mới bình tĩnh lại.

Ôn Kiều nhấc cái chân vượt rào đặt về vị trí cũ, sau đó nhìn Tống Thời Ngộ thì thấy mặt anh có một vết đỏ do bị lúc nằm tì vào, mắt cũng đỏ hồng giống như rất lâu chưa được nghỉ ngơi.

Cô mím môi, thử thăm dò hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Tống Thời Ngộ giải thích: “Tối qua em bị ngộ độc rượu nên đến bệnh viện để kích nôn, bác sĩ nói buổi tối có thể em sẽ bị nôn nên phải có người canh chừng, mà nhà em thì chỉ có một đưa trẻ nên anh đưa em đến khách sạn.” Không đợi Ôn Kiều hỏi, anh đã nói tiếp: “Em đừng lo, Tư Ý đang ở đây, anh cũng đón Bình An tới luôn rồi.”

Ôn Kiều nhất thời cứng miệng, không ngờ anh lại suy nghĩ thỏa đáng như vậy, làm cô không bắt bẻ được.

Nhớ lại bản thân lại uống rượu đến nỗi vào bệnh viện thì thấy vừa mất mặt vừa sợ hãi.

Một lúc sau mới bình tĩnh lại một chút thì xuất hiện sự lo lắng khác, cô nhìn Tống Thời Ngộ rồi cẩn thận hỏi: “Tối hôm qua tôi uống say không làm chuyện gì xấu hổ đâu đúng chứ?”

Tống Thời Ngộ liếc cô một ánh mắt sâu xa: “Em không nhớ gì hết?”

Ôn Kiều vừa nhìn thấy ánh mắt này của anh thì lập tức cảm thấy bồn chồn, trước giờ cô chưa bao giờ say rượu nên không biết tối qua bản thân uống say có làm chuyện gì mất mặt không. Cô nhớ mình đã xem trên mạng đăng những việc mà người say làm ra, có người uống say đến phát điên rồi nói lung tung, có người ôm dính lấy người khác, có người còn nghĩ bản thân là một con cá và bơi trên mặt đất.

Ôn Kiều nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Tôi không nhớ rõ...”

“Em ôm anh.” Tống Thời Ngộ nói.

Ôn Kiều “a” một tiếng, vẻ mặt cứng đờ, đờ đẫn nói: “Không thể nào...”

“Không thể nào? Chưa hết đâu.” Tống Thời Ngộ nhìn chằm chằm cô, nói một cách ẩn ý.

Chưa hết?

Da đầu Ôn Kiều tê dại.

Cô còn làm gì nữa?

“Em hôn anh.”

Câu nói của Tống Thời Ngộ làm cho cả người Ôn Kiều run lên.

Ôn Kiều lắp bắp nói: “Tôi, tôi hôn anh?” Cô vừa nói, ánh mắt vô tình dừng lại ở đôi môi xinh đẹp của Tống Thời Ngộ rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, gương mặt bắt đầu nóng lên.

Ánh mắt sáng quắc của Tống Thời Ngộ nhìn cô chằm chằm: “Đây là chuyện liên quan đến sự trong sạch của anh, không lẽ anh lại lừa em?”

Trong sạch?

Ôn Kiều trừng mắt nhìn anh, thật sự không tưởng tượng nổi.

Tống Thời Ngộ nói tiếp: “Nếu như em không tin thì lát nữa hỏi Tư Ý, hôm qua tận mắt cô ấy nhìn thấy mà.”

Lúc này cửa phòng được đẩy ra một cách cẩn thận sau đó có người thò đầu vào, nhìn thấy hai người đều ngồi dậy thì người nọ vô cùng bất ngờ sau đó lập tức nói: “Thì ra hai người đều thức dậy rồi, sao rồi Kiều Kiều, có còn khó chịu hay đau đầu không?” Vừa nói vừa bước vào trong, đó là Lê Tư Ý.

Ôn Kiều không ngờ nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, trong chốc lát cô bỗng cảm thấy xấu hổ. Thật kỳ lạ, trong TV và tiểu thuyết nói sau khi say rượu sẽ đau đầu và không thoải mái nhưng cô lại chẳng thấy khó chịu một chút nào, chỉ có chân bị đè tê thôi.

Cô mờ mịt đáp: “Hình như tớ không cảm thấy gì cả.”

Lê Tư Ý nói: “Bây giờ cậu không cảm thấy gì cả, cậu không biết nửa đêm hôm qua…”

Đột nhiên Tống Thời Ngộ ngắt lời cô ấy: “Được rồi Tư Ý, tôi đói bụng rồi, cậu ra ngoài kêu khách sạn đem bữa sáng lên đi.”

Lê Tư Ý thấy anh không muốn cô ấy nói gì nên đành ngậm miệng, sau đó mới hỏi Ôn Kiều: “Kiều Kiều, cậu có muốn ăn gì không?”

Ôn Kiều thấy Tống Thời Ngộ không cho Lê Tư Ý nói về chuyện đêm qua nên cô cũng nhịn xuống không hỏi nữa, chỉ cười nói: “Tớ không kén ăn, ăn gì cũng được.”

Tống Thời Ngộ quyết định thay cô: “Gọi một phần cháo cho em ấy đi, bổ dưỡng một chút.”

Lê Tư Ý nói: “Tôi đi ra ngoài trước đây, cậu ngủ bù một chút đi Thời Ngộ, cả đêm qua cậu không ngủ rồi.”

Tống Thời Ngộ gật đầu.

Lê Tư Ý vừa đi thì Ôn Kiều lập tức hỏi anh: “Nửa đêm hôm qua tôi đã làm gì thế?”

Tống Thời Ngộ nói: “Đã nói rồi mà, em hôn anh.”

Ôn Kiều: “...”

“Em nghĩ anh lừa em thật sao? Em yên tâm, anh sẽ không bắt em chịu trách nhiệm bởi vì em hôn anh trong lúc say.” Tống Thời Ngộ nói rồi lấy cái ly thủy tinh trên đầu giường xuống, cười như không cười bảo: “Nửa đêm hôm qua đột nhiên em um sùm nói khát và đòi uống nước, anh đi rót nước đưa cho em uống, đến khi em uống xong thì em hôn anh, đến ly nước anh còn chưa kịp buông xuống nữa.”

Ôn Kiều nhìn nhìn cái ly trong tay anh, trong lòng cô bắt đầu dao động, cô nhớ ngày hôm qua có người đút cho cô uống nước nhưng những chuyện sau đó thì cô không nhớ nỗi.

Nhưng cô lập tức phát hiện điểm đáng nghi.

“Nhưng tại sao Tư Ý biết được?”

“Không phải cô ấy biết chuyện này mà là chuyện sau đó em nôn...” Khi nói đến đó thì vẻ mặt của Tống Thời Ngộ hơi lạ nhưng chỉ là vụt qua trong giây lát: “Em nôn làm ga trải giường bị bẩn, không thể ngủ được nên anh gọi Tư Ý lên để cô ấy nhường giường cho em.”

Ôn Kiều kinh ngạc hỏi: “Vậy tối qua cậu ấy ngủ ở đâu?”

Tống THời Ngộ đáp: “Sô pha ở phòng khách rất lớn.”

Ôn Kiều không ngờ tối hôm qua mình lại quậy như vậy, uống rượu chỉ có một lần mà vào bệnh viện, nửa đêm còn nôn khiến Lê Tư Ý phải ngủ ở sô pha, cô chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Cô ảo não nói: “Sau này tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”

Tống Thời Ngộ thấy vẻ mặt áy náy của cô thì mềm lòng, giọng nói nhu hòa hơn: “Muốn thì có thể uống một chút nhưng phải tự lượng sức mình, tửu lượng của em kém như vậy mà còn uống nhiều.”

Ôn Kiều xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết, trước đây tôi chưa bao giờ uống say, loại rượu đó quá ngon nên không để ý mình đã uống bao nhiêu.”

Tống Thời Ngộ dỗ dành: “Ừ, không sao, sau này để ý một chút là được, phải có người đáng tin cậy đi cùng thì mới có thể uống, biết chưa?”

Ôn Kiều kinh ngạc nhìn Tống Thời Ngộ, không ngờ anh không trách cứ mà ngược lại còn an ủi và dặn dò cô.

Cô gật đầu rồi bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, căng thẳng hỏi: “Nửa đêm qua lúc tôi nôn, Bình An có bị đánh thức không?”

Tống Thời Ngộ nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Không có, thằng bé ngủ rất say.”

Ôn Kiều lập tức thở ra, cô sợ đêm qua Bình An nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình.

Tống Thời Ngộ lại hỏi: “Chân của em còn tê không?”

Ôn Kiều cảm nhận một chút, sau đó nói: “Hết tê rồi.”

“Vậy em chuẩn bị một chút để dậy ăn sáng, anh đi ra trước để xem Bình An đã thức dậy chưa.” Tống Thời Ngộ nói xong thì đứng dậy.

Ôn Kiều đột nhiên đưa tay kéo tay áo anh: “Tống Thời Ngộ, chờ một chút.”

Tống Thời Ngộ lại ngồi xuống nhìn cô: “Sao vậy?”

Ôn Kiều nắm tay áo anh, bỗng nhiên tâm trạng trở nên phức tạp, cô ngừng một lúc lâu mới nghiêm túc nói: “Tống Thời Ngộ, cảm ơn anh.”

Không chỉ là cảm ơn anh đã canh chừng cô cả đêm qua còn có cảm ơn vì anh không dựa vào lúc này để châm biếm, chọc ghẹo cô.

Vốn dĩ trong lòng cô đang vô cùng sợ hãi và hổ thẹn, nghĩ rằng sẽ bị anh châm chọc nhưng một câu châm chọc cũng không có.

Chỉ nhắc đến chuyện mà cô xấu hổ nhất bằng một câu, không có trách cô uống say đến hư người và cũng không tức giận vì bị cô làm phiền.

“Em biết lời cảm ơn của em là thứ mà anh không cần nhất.” Tống Thời Ngộ kéo ống tay áo ra khỏi tay cô, sau đó nâng tay lên, để tay lên đ ỉnh đầu cô rồi hung hăng xoa rối mái tóc: “Em không bao giờ cần nói cảm ơn với anh đâu.”

Ôn Kiều ngơ ngác nhìn anh.

Những chuyện xấu mà cô tưởng tượng đều không xảy ra.

Nhưng ngược lại, sự dịu dàng và khoan dung của Tống Thời Ngộ làm cô cảm thấy chân thật, thấy khó chịu trong lòng.

Viễn mắt cô đỏ lên.

Tống Thời Ngộ thấy cô nước mắt lưng tròng thì lập tức giật mình: “Em sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu hả?”

Ôn Kiều lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Thời Ngộ: “Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy có được không?”

Cô sẽ mềm lòng và dao động mất.

Cô nguyện ý để anh lạnh nhạt và vô tâm với cô giống như lúc trước.

Như vậy thì cô mới thuyết phục bản thân tránh xa anh.

Ngực của Tống Thời Ngộ bỗng nhiên nhói lên, anh không biết trước kia mình đã đối xử tệ với cô bao nhiêu, mà bây giờ anh chỉ đối xử tốt với cô một chút thì cô đã cảm động đến vậy.

“A Ôn, bây giờ anh mới biết được bản thân trước đây đã đối xử tệ với em thế nào nhưng em tha thứ cho anh được không? Sau này anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không bao giờ tức giận với em, không bao giờ im lặng với em và nổi nóng với em giống như trước đây.”

Ôn Kiều nghe xong câu nói đó thì sự khó chịu trong lòng càng tăng thêm, cô không dám tin Tống Thời Ngộ có thể thốt ra một câu nói “hèn mọn” như vậy, cô không nhịn được mà nhìn anh chăm chú.

Tống Thời Ngộ thấy cô chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói câu nào thì đau lòng, cười gượng nói: “Anh không có ý khác khi nói những lời này với em, chỉ muốn nói cho em biết rằng anh không phải anh của trước đây, sau này em đừng dùng ánh mắt của trước đây nhìn anh nữa nhé...” Anh lại dịu giọng: “Được rồi, chút nữa bữa sáng sẽ được mang lên, anh đi ra ngoài rửa mặt đã, em cũng rời giường đi.”

Ôn Kiều ngồi ở trên giường nhìn Tống Thời Ngộ đi ra, cô còn cảm thấy hốt hoảng, hình như bản thân vẫn chưa tỉnh táo, còn đang nằm mơ?



Tống Thời Ngộ vừa ra ngoài và đóng cửa lại thì nhìn thấy Bình An bước ra từ phòng anh, vẻ mặt lập tức khôi phục sự bình tĩnh.

Bình An nhìn thấy Tống Thời Ngộ đi ra từ phòng Ôn Kiều thì vội hỏi: “Chị ấy tỉnh chưa ạ?”

Tống Thời Ngộ gật đầu: “Ừm, tỉnh rồi.”

Bình An muốn vào gặp cô.

“Đừng vội, anh muốn nói chuyện với em.” Tống Thời Ngộ nói rồi dắt Bình An quay về phòng anh.

Bình An bình tĩnh nhìn anh có chút nghi ngờ, không biết anh muốn nói gì với mình.

Tống Thời Ngộ nói: “Bình An, chị em không muốn em nhìn thấy dáng vẻ em ấy uống say cho nên anh nói với em ấy đêm qua em không có tỉnh dậy, cho nên nếu em ấy hỏi em thì cũng nói như vậy, hiểu không?”

Bình An nghe xong thì nghiêm túc nhìn Tống Thời Ngộ một cái rồi nói: “Em biết rồi.”

Tống Thời Ngộ vỗ vỗ đầu cậu bé: “Em vào gặp chị đi.”

Bình An không không đi ngay mà đứng yên không động đậy, Tống Thời Ngộ quá cao so với cậu bé nên cậu phải cố ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt anh. Bình An mím môi rồi đột nhiên hỏi: “Anh sẽ luôn thích chị em sao?”

Tống Thời Ngộ hiển nhiên không ngờ cậu bé sẽ hỏi chuyện này, anh ngạc nhiên một chút rồi gật đầu: “Ừ, anh sẽ luôn thích em ấy.”

Bình An vẫn nghiêm túc nhìn anh một lát rồi bước ra ngoài mà không nói thêm câu nào.

Lúc này Tống Thời Ngộ lại cảm thấy rốt cuộc Ôn Kiều nuôi nhóc con này như thế nào vậy?

Tuổi thì nhỏ mà còn chín chắn hơn cả Diêu Tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.