Ôn Kiều hỏi Thiệu Mục Khang trước xem anh ta có phiền nếu Bình An đi cùng không.
Thiệu Mục Khang tỏ vẻ đồng ý nên cô mới dắt Bình An đi cùng.
Cuối cùng Ôn Kiều cũng thay áo thun và quần jeans thành một bộ váy cotton thoải mái.
Nhà hàng là do Ôn Kiều chọn, đó là một nhà hàng được đánh giá rất cao cho nên cô luôn muốn đến để nếm thử xem hương vị như thế nào đồng thời xem thử phong cách trang trí. Mặc dù cô có ý định mở nhà hàng vào hai năm sau nhưng không ảnh hưởng tới việc cô thu thập kinh nghiệm trước.
Ôn Kiều đi chào hỏi mọi người trong quán trước rồi mới dắt Bình An lên xe xuất phát.
Thiệu Mục Khang đề nghị lái xe đến đón cô nhưng cô đã từ chối, ngồi xe buýt thoải mái hơn nhiều.
Ôn Kiều đưa Bình An đến trước mười phút nhưng không ngờ Thiệu Mục Khang còn tới sớm hơn bọn họ.
Chiếc áo thun màu xanh da trời làm Thiệu Mục Khang có vẻ trẻ trung, nhìn giống như 24 - 25 tuổi, rất anh tuấn, dịu dàng và khí chất tao nhã.
“Lớp trưởng.” Ôn Kiều chào hỏi Thiệu Mục Khang trước rồi nói với Bình An: “Bình An, chào anh đi.”
Bình An ngoan ngoãn chào một tiếng “anh”.
Thiệu Mục Khang cười dịu dàng với cậu bé: “Chào em.” Sau đó nói với Ôn Kiều: “Chúng ta đi lên thôi.”
Ba người cùng nhau vào thang máy.
Từ lúc đi vào, Ôn Kiều luôn để ý tới trang trí và không gian bên trong.
Nhà hàng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-kieu-nga-vao-long-toi/3540106/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.